Cạm Bẫy Ngọt Ngào - Sơn Quỷ

Chương 7



 19. 

 

Hôm đó, tôi và Thẩm Dư ôm nhau khóc. 

 

Tôi khóc vì chuyện của tôi. 

 

Con bé khóc vì chuyện của nó. 

 

Con bé còn tưởng tôi đang nói về Giang Hoài, khóc còn to hơn tôi, không ngừng nói lời xin lỗi. 

 

Tôi bật cười, rồi lại rơi vào vô tận trống rỗng. 

 

Không ai biết rằng… 

 

Mùa hè năm ấy, tôi từng yêu Giang Tri Đình. 

 

 

 

Tôi kéo vali, mặc váy đỏ, đường hoàng rời khỏi quốc nội, bắt đầu hành trình đại học của mình. 

 

Bốn năm trời, hiếm khi tôi về nước. 

 

Nghe nói, phía cha Giang Hoài thất thế, Giang gia dần lụi tàn. 

 

Nghe nói, Giang Tri Đình không ra tay với sản nghiệp Giang gia, chỉ lặng lẽ trở về Bắc Kinh, tiếp tục bảo vệ đế chế thương nghiệp của riêng mình. 

 

Nghe nói, cha Giang Hoài bị bệnh nặng, muốn cậu ấy kết hôn sớm. 

 

Ba mẹ tôi không đồng ý, chỉ cho phép đính hôn trước, chờ hai đứa đủ tuổi rồi tính tiếp. 

 

Thẩm Dư chủ động dời ngày đính hôn đến tháng Mười, chờ tôi tốt nghiệp trở về. 

 

Tôi bận rộn giải quyết công việc, gấp rút về nước trước lễ đính hôn hai ngày. 

 

Tôi không ngờ.. 

 

Lại thấy Giang Tri Đình cũng xuất hiện tại buổi tiệc. 

 

Mọi người cũng càng không ngờ rằng…

 

Tôi mang theo bạn trai về nước. 

 

 

 

 

 20. 

 

Năm tư đại học, tôi có bạn trai. 

 

Anh ấy tên Giản Khâu, là phú nhị đại Bắc Kinh, phong lưu phóng khoáng, ngoại hình không chê vào đâu được. 

 

Khi Giản Khâu diện nguyên bộ vest vàng chóe xuất hiện giữa đám đông, lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của quan khách trong buổi tiệc. 

 

Tôi tóm cổ Giản Khâu, kéo ra ngoài cửa, ghé sát tai anh ấy thì thầm: 

 

"Em đã bảo anh đừng mặc lòe loẹt như vậy rồi, sao anh vẫn ăn mặc như con công thế hả?" 

 

Giản Khâu vuốt tóc mái đã vuốt keo bóng lưỡng, nháy mắt với tôi: 

 

"Anh có lòe loẹt đâu? Nể mặt em nên anh không mặc bộ màu hồng đấy." 

 

Tôi cạn lời, còn chưa kịp mắng anh ấy vài câu, đã cảm nhận được từ phía sau một ánh mắt đầy áp lực chiếu đến. 

 

Tôi bỗng chốc cứng người. 

 

Giản Khâu lại kéo tôi ra sau lưng, thẳng thừng chất vấn: 

 

"Này, anh kia, anh nhìn chằm chằm bạn gái tôi làm gì?" 

 

 

 

Tôi ngước lên…

 

Quả nhiên là Giang Tri Đình. 

 

Mấy năm không gặp, Giang Tri Đình vẫn giống hệt ngày xưa, chỉ là đôi mắt có phần càng thêm thâm sâu, khiến người khác khó tiếp cận. 

 

Giang Tri Đình gắt gao nhìn tôi, làm như không nghe thấy câu hỏi của Giản Khâu. 

 

"Bạn gái?" 

 

Ánh mắt anh ấy… tôi không hiểu nổi. 

 

Mà thực ra, tôi chưa bao giờ hiểu được. 

 

Tôi bình tĩnh lấy lại tinh thần, bước đến bên Giản Khâu, cười dịu dàng: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Giang tiên sinh, đã lâu không gặp." 

 

Tôi khoác tay Giản Khâu, nhẹ nhàng giới thiệu: 

 

"Đây là bạn trai tôi, Giản Khâu." 

 

Giản Khâu bắt sóng rất nhanh, ngay lập tức thu lại vẻ cà lơ phất phơ, thay bằng nụ cười lễ độ chuyên nghiệp. 

 

"Chào anh, tôi không biết anh quen Lam Lam, có gì thất lễ mong anh lượng thứ bỏ qua." 

 

Giản Khâu lịch sự chìa tay. 

 

 

 

Gương mặt Giang Tri Đình ngay lập tức lại lạnh thêm vài phần. 

 

Giang Tri Đình không thèm liếc mắt, lách qua chúng tôi, bước thẳng vào đại sảnh, bỏ lại một câu lạnh lùng: 

 

"Mấy năm không gặp, mắt nhìn người của Thẩm tiểu thư càng ngày càng kém." 

 

Tôi sững lại, nhìn theo bóng lưng anh ấy, nhẹ nhàng phản bác: 

 

"Dù có kém đi nữa, vẫn tốt hơn lần trước." 

 

Bước chân của Giang Tri Đình… 

 

Chợt khựng lại. 

 

 

 21. 

 

Không ai mời Giang Tri Đình đến buổi tiệc lần này. 

 

Anh ấy đến đây… 

 

Hoàn toàn chính là khách không mời mà đến. 

 

 

 

Mọi người đều đoán rằng, hôm nay, Giang Tri Đình cố tình đến đây để chọc giận cha mình, hòng bức ông ta tức ch.ết mới thôi. 

 

Trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy không phải, lần này Giang Tri Đình đến là vì tôi. 

 

Nhưng nghĩ lại, ý nghĩ đó thật nực cười, vậy nên tôi không thèm nghĩ thêm nữa. 

 

Sau tiệc đính hôn, tôi chưa thể ở lại Giang Thành lâu, phải quay về Bắc Kinh một chuyến. 

 

Giản Khâu muốn dẫn tôi về ra mắt bố mẹ anh ấy. 

 

Người nhà tôi biết chuyện chúng tôi hẹn hò từ lâu, Giản Khâu luôn đóng giả trai ngoan, nên không ai trong nhà tôi phản đối cả. 

 

Chỉ có Thẩm Dư… 

 

Cô bé lặng lẽ kéo tôi vào một góc, vẻ mặt ấp a ấp úng, giọng nói đầy thấp thỏm: 

 

"Chị… Em mong chị có thể ở bên người mà chị thật lòng thích." 

 

Không hổ danh là nhà báo tương lai, ánh mắt sắc bén hơn người thường vài phần. 

 

Tôi xoa đầu con bé, mỉm cười nói: 

 

"Giản Khâu rất tốt, chị thích anh ấy mà, đừng suy nghĩ linh tinh." 

 

Thực ra, Giản Khâu quả thật rất tốt. 

 

 

Chỉ là… 

 

Anh ấy quá lòe loẹt. 

 

Vừa rời khỏi nhà tôi, Giản Khâu lập tức thay một bộ đồ mới. 

 

Áo sơ mi xanh lá chuối non, quần đùi sọc trắng xanh, cộng thêm một chiếc mũ màu xanh lá 

 

Xanh đến mức… 

 

Cả cánh đồng ngô cũng không xanh bằng anh ấy. 

 

Trong sân bay, tôi lặng lẽ che mặt, giữ khoảng cách vài mét với Giản Khâu, sợ người ta nhận ra hai đứa chúng tôi đi cùng nhau. 

 

Giản Khâu lại cố tình bám sát, khoác vai tôi. 

 

"Nào nào, Lam Lam, chụp một tấm gửi cho gia đình anh đi!" 

 

Tôi bị ép cười thật tươi, cười đến cứng cả mặt. 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com