Vậy video của cô bị khóa vì lý do gì?
Bây giờ khi cô đã bình tĩnh lại từ sự ngạc nhiên, cô nhanh chóng nghĩ đến một khả năng khả thi hơn rất nhiều --
Trần Giang Dã.
Cô quay đầu nhìn anh một cái, đoán những gì Từ Tuấn Kiệt vừa mới nói chắc chắn anh đều nghe được, nhưng biểu cảm của anh có vẻ không ngạc nhiên cho lắm.
Học sinh đến lớp càng lúc càng đông, không ít người đang thảo luận về chuyện này.
Tân Nguyệt đảo tròng mắt, viết một đoạn dài trên vở nháp, sau đó xé tờ giấy và gấp thành những ô vuông nhỏ, chờ đến khi vào học thì ném cho Trần Giang Dã.
Trần Giang Dã lấy tờ giấy từ mép bàn, mở ra.
[Từ Tuấn Kiệt nói video của hai chúng ta đã bị khóa, tài khoản của nữ sinh lớp mười hai quay chúng ta cũng không còn, là anh làm sao?]
Trần Giang Dã từ từ cầm bút lên, viết vài chữ, sau đó đá vào ghế Tân Nguyệt một cái.
Sau khi Tân Nguyệt cảm thấy anh đá ghế thì đưa tay ra phía sau, Trần Giang Dã đặt tờ giấy vào trong tay cô.
Tân Nguyệt mở tờ giấy ra, thấy anh chỉ trả lời cô hai chữ:
[Chứ sao?]
Nhìn hai chữ này, Tân Nguyệt cũng có thể tưởng tượng được nếu như anh nói ra, giọng điệu sẽ ngầu lòi cỡ nào.
Nhưng anh có điều kiện để ngầu.
Tân Nguyệt cười, cất mảnh giấy, tiếp tục nhìn vào cuốn sổ từ vựng để học thuộc.
Tiết tự học buổi sáng trôi qua trong tiếng đọc bài to, tiết thứ nhất là môn Vật lý.
Ngày hôm qua giáo viên Vật lý đã làm việc thêm giờ để chấm xong bài thi. Lúc cô ấy vào lớp, đúng lúc đụng phải Từ Dương đang định chạy ra ngoài, cô ấy lập tức gọi cậu lại, nhét bài thi vào trong lòng cậu.
"Đưa bạn nào trả bài kiểm tra cho các bạn."
Từ Dương: Biết vậy đã đi cửa sau.
“Đến đây, trả bài kiểm tra.”
Từ Dương ôm bài kiểm tra phát cho mấy bạn ngồi hàng đầu, rồi tự mình trả hơn mười bài nữa.
Khi đang trả bài kiểm tra, cậu đột nhiên "Đệt" một tiếng, ánh mắt mở thật to, giống như nhìn thấy điều gì đó ghê gớm.
“Sao thế? Sao thế?”
Vừa ngửi thấy có điều gì đó thú vị, Hồ Vũ Hàng lập tức lại gần nhìn bài kiểm tra trong tay cậu, rồi cũng thốt lên một tiếng "Đệt".
Hai người đồng loạt ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Trần Giang Dã, lại đồng loạt cùng tay cùng chân bước tới trước mặt Trần Giang Dã.
“Anh Dã, không phải chứ, anh cũng là học bá à?!”
“Có người có thể đạt được điểm tối đa môn Vật lý sao?!”
Hai người đều la to, tiếng la của họ khiến cả lớp đều nghe thấy, vì thế, Trần Giang Dã ngay lập tức đã bị mười mấy người bao vây, mỗi người đều muốn đến xem bài kiểm tra đạt điểm tối đa như thế nào.
Lúc này, một người trả bài kiểm tra khác giơ bài kiểm tra lên hô to: "Tân Nguyệt cũng đạt điểm tối đa!"
Tân Nguyệt đã đạt điểm tối đa rất nhiều lần, mọi người cũng quen với điều đó, nhưng đây là bài thi của tỉnh Giang Tô, rất nhiều người còn không đạt được điểm trung bình.
Từ Dương chọc Trần Giang Dã: "Anh Dã, nói mau, có phải anh chép bài của Tân Nguyệt không?"
“Chép con mẹ cậu.”
Trần Giang Dã giật lại bài kiểm tra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ Dương làm mặt buồn rầu: "Làm người không thể có được tất cả mọi thứ như vậy được.”
“Anh như vậy, bọn này biết sống sao?”
Những người khác cũng phụ họa.
Trần Giang Dã bị bọn họ làm cho đau đầu, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài.
“Anh Dã, anh đi đâu vậy?”
Trần Giang Dã không quay lại.
Từ Dương là người biết nhìn sắc mặt, đưa mắt nhìn những người khác, vỗ bả vai bọn họ nói: "Giải tán, giải tán."
Cách thời điểm vào lớp còn hai phút, Trần Giang Dã mới trở về, lúc này không còn ai đến vây quanh anh nữa.
Tân Nguyệt nghe thấy động tĩnh phía sau, nhân lúc chưa vào lớp, quay đầu nhìn anh.
Trần Giang Dã: "Sao đấy?”
“Sao anh thi được điểm tối đa vậy? Kiều Ngữ nói cùng lắm anh chỉ có thể thi vào một trường cao đẳng trong nước thôi mà.”
"Cô ta thì biết cái quái gì."
Trần Giang Dã dựa vào ghế, hơi ngửa đầu, "Trần Giang Dã tôi, có cái gì mà không đứng nhất đứng nhì chứ.”
Tân Nguyệt:...
Được rồi, từ nay về sau, cái nhãn cô dán cho anh, ngoại trừ "Anh chàng ngầu lòi", xem ra còn phải thêm "Ông hoàng khó chịu" nữa.
“Vậy sao cậu ấy lại nói như vậy?”
"Trước kia không muốn học."
Vẻ mặt Tân Nguyệt đầy dấu chấm hỏi: "Anh nghe anh nói xem có thấy hợp lý không?"
Trần Giang Dã hơi nhướng mày: "Chỗ nào không hợp lý?”
"Vậy anh nói xem, anh bắt đầu muốn học từ khi nào?"
“Học kỳ này.”
“Thế này còn không thái quá sao?”
Tân Nguyệt rất là khiếp sợ: "Hơn hai tháng, sao anh có thể từ trình độ cao đẳng đến thi được điểm tối đa?”
Trần Giang Dã lười biếng ném một quyển tài liệu bên cạnh tới trước mặt Tân Nguyệt.
“Mấy câu hỏi trên bài kiểm tra này cơ bản đều ghi trong quyển này."
Tân Nguyệt mở ra xem qua, trên đó có rất nhiều ví dụ về đề thi thật của kỳ thi đại học, nhưng tất cả đều rải rác, không phải là một tờ đề thi hoàn chỉnh được đính kèm, phải đọc hơn nửa quyển sách này mới có thể nắm hết các câu hỏi trong đề.
“Trí nhớ của anh tốt như vậy?" Cô lại hỏi anh.
“Đọc đến đâu nhớ đến đấy, nghe nói chưa?”
Anh nhếch môi nở một nụ cười kiêu ngạo: "Tôi chính là vậy đó.”
Giờ phút này, trong lòng Tân Nguyệt chỉ có một cảm xúc:
Ghen tị.
Thật con mẹ nó ghen tị!