Cảm Nắng

Chương 99



Vết cắn anh để lại cho cô rất sâu, mặc dù có thể sau khi vảy rơi xuống vẫn thấy rõ dấu răng.

Dấu ấn này như sẽ khắc mãi trên vai cô, không bao giờ biến mất.

Đau lắm, đau vô cùng.

Nhưng Tân Nguyệt nhận.

Đây là do cô tự gây ra, cô phải chịu đựng.

Mặc dù Trần Giang Dã chọc cô trước, nhưng cô biết phần mình sai nhiều hơn một chút.

Nhưng… Lần sau cô vẫn sẽ cắn.

Tiếp tục cắn ở một chỗ khác.

Cô cũng không hiểu xuất phát từ tâm lý gì, như cô cũng muốn để lại vài thứ trên người anh…

Những thứ sẽ không biến mất, những thứ nhìn thấy có thể nhớ tới cô.

Những chuyện như vậy thường xảy ra.

Trong hơn hai mươi ngày qua, bọn họ lặp đi lặp lại như vậy, luôn là tôi mắng anh một câu, anh đáp tôi một câu, như thế đến c.h.ế.t mới thôi.

Tuy nhiên, bọn họ cũng không phải không có những lúc ở chung yên tĩnh.

Trong một ngày, ngoại trừ khoảng thời gian học kỹ thuật phòng thân, còn lại phần lớn thời gian, bọn họ đều im lặng.

Ở nhà.

Tân Nguyệt làm bài tập và học thuộc lòng, Trần Giang Dã ở trên ban công bên cạnh vẽ tranh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bên này.

Tân Nguyệt đã từng hỏi có phải anh đang vẽ tranh không.

Anh trả lời phải.

Tân Nguyệt luôn cảm thấy hình như anh đang vẽ cô, nên không hỏi anh đang vẽ cái gì, chỉ trêu chọc một câu: "Đại thiếu gia Trần hóa ra còn là đại họa sĩ Trần."

Trần Giang Dã cũng không nhiều lời, chỉ cười trừ.

Ở bên ngoài.

Tân Nguyệt đi cắt cỏ cho lợn hoặc nhặt quả rụng, nhặt nấm, Trần Giang Dã sẽ lặng lẽ đi theo sau cô, không gần cũng không xa.

Thỉnh thoảng hai người trò chuyện, gặp trái cây dại, Tân Nguyệt sẽ hái cho anh, sau đó cùng nhau ngồi ở dưới bóng cây ăn, lại cùng nhau nhìn núi xa xa, mây trên trời.

Lúc Tân Nguyệt không vào rừng, ví dụ như trên đường đi và về, Trần Giang Dã sẽ đưa tai nghe bluetooth cho cô.

Lúc này, họ sẽ gần nhau hơn.

Mỗi khi nghe giai điệu truyền đến từ tai nghe, cảm nhận được ánh mắt phía sau, Tân Nguyệt đều hy vọng thời gian có thể chậm lại, nếu có thể dừng lại càng tốt.

Họ có thể tiếp tục nghe cùng một bài hát như vậy.

Anh sẽ mãi mãi ở nơi cô có thể nhìn thấy.

Chỉ là đôi khi, Trần Giang Dã sẽ phá hư bầu không khí này, đánh lén nhân lúc cô không chú ý, với cái lý do tốt đẹp được cho là:

Huấn luyện thực chiến.

Khả năng phản xạ của Tân Nguyệt vốn đã nhanh, hơn nữa mấy ngày huấn luyện, cơ bản mỗi lần đều có thể phản ứng kịp thời, chỉ dừng lại ở mức độ nhẹ nhàng, không ra tay mạnh.

Trong hơn hai mươi ngày, Trần Giang Dã đánh lén cô khoảng mười lần, mỗi lần cô đều viết vào nhật ký, sau đó do tập mãi thành quen nên chỉ ghi qua loa, nhưng gần cuối tháng Tám này, cô đã viết rất nhiều trong nhật ký, gần như hoàn toàn ghi lại cảnh tượng lúc đó, bởi vì sợ sẽ quên, đồng thời lại cảm thấy chắc chắn sẽ không quên.

Ngày đó, Trần Giang Dã đặt tay lên vai cô từ phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô đã dùng đòn khóa vai mà anh mới dạy cô vài ngày trước để vật anh ngã.

Lúc nhìn anh bị ngã trên mặt đất, cô không nhịn được trêu chọc một câu: "Cũng có lúc anh bị ngã xuống đất khi tôi còn đứng đấy."

Trần Giang Dã đứng dậy, vẻ mặt thản nhiên nói: "Tôi chỉ đóng vai một người bình thường thôi."

Anh nhướng mày với cô: "Cô thử lại lần nữa xem.”

Tân Nguyệt tất nhiên không muốn thử lại, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được lần này chắc chắn cô sẽ nằm trên mặt đất.

Đúng lúc này, trời bắt đầu mưa rào, mưa rất lớn.

Cô nói: "Trời mưa rồi, mau về thôi."

Trần Giang Dã không nhúc nhích: "Mưa lớn như vậy, dù cô có chạy như điên về thì vẫn ướt như thường."

"Vậy cũng không thể đứng ngốc ở đây được."

Trần Giang Dã chỉ nói hai từ:

“Thử lại.”

Tân Nguyệt biết tính tình bướng bỉnh của anh lại nổi lên, muốn nhanh chóng xong việc rồi nhanh chóng trở về, ôm trán xoay người, chuẩn bị tư thế.

Trần Giang Dã lại một lần nữa đặt tay lên vai cô.

Lần này, Tân Nguyệt đặt thế đứng của mình vững hơn và dốc hết sức lực. Nếu cô lơ là, chắc chắn người này còn muốn thử lại lần nữa.

Điều khiến cô không ngờ tới chính là, Trần Giang Dã lại một lần nữa bị cô quật ngã qua vai.

Nhìn Trần Giang Dã rơi xuống từ không trung, ánh mắt cô mở to vì kinh ngạc, cho rằng mình thắng anh.

Nhưng ngay sau đó, cánh tay cô bị người dùng sức túm lại, trọng tâm mất cân bằng ngay lập tức, bất ngờ nghiêng về phía trước không kịp đề phòng.

Tân Nguyệt nhắm chặt mắt lại theo bản năng, cô cố gắng đưa tay ra chống đất tránh bị ngã sấp mặt, nhưng cơ thể bị kéo nửa vòng trên không trung, cuối cùng lưng chạm đất, cảm giác đau đớn trong tưởng tượng cũng không truyền đến, chỉ cảm thấy có gì đó nhẹ nhàng đè lên người.

Tiếp theo, một giọng nói trầm thấp như bị giấy nhám mài dũa rơi xuống:

“Tân Nguyệt, cô không có khả năng thắng tôi, trừ khi…”

Đầu cô trống rỗng như có một sợi lông vũ chậm rãi rơi xuống, lại tạo ra làn sóng lớn ngập trời.

Tân Nguyệt ngạc nhiên mở lớn hai mắt, đối diện với đôi mắt kia, nghe được câu cuối cùng…

“Tôi muốn cho cô thắng.”

Trong nháy mắt, thế giới của Tân Nguyệt trở nên yên tĩnh.

Có thứ gì đó hoàn toàn sụp đổ ở khu vực dưới lồng n.g.ự.c cô.

Mưa vẫn đang rơi, ánh mặt trời nhuộm những giọt mưa thành màu vàng, bầu trời, rừng rậm, cả thế giới đều rực rỡ trong cơn mưa.

Rất đẹp, nhưng đều làm nền cho anh.

Điều cô nhìn thấy chỉ có anh.

Bọn họ nhìn nhau trong màn mưa.

Mưa làm ướt tóc anh, chảy dọc theo gương mặt từ sau tai, qua đôi môi mỏng mà mỗi khi cười đều tỏa ra sự sắc bén, chảy xuống và nhỏ lên môi cô.

Mưa thì mát lạnh, nhưng lại nóng bỏng.

Không phải vì anh, mà chỉ vì cô đang nghĩ - -

Những giọt mưa rơi qua khóe môi, có tính là một nụ hôn không.