Cả hai đều không có áo lạnh chuyên dụng, cũng chẳng có quần áo giữ nhiệt tốt, nên để đi săn trong cái lạnh này, đành phải dựa vào mấy miếng giữ ấm tạm bợ ấy.
Nhiếp Vũ giúp Vệ Huyên dán xong, quay người để cô dán lại cho mình, vừa làm vừa nói:
“Hôm nay cố gắng bắt được nhiều chút, kiếm thêm tinh hạch. Nếu có dư thì đổi thêm vài hộp tinh hạch blind box loại thường, mấy cái nhiên liệu rắn và miếng giữ ấm thật sự hữu dụng lắm.”
Tại căn cứ Hy Vọng.
Tập Đình Nhiên dẫn theo Tập Thụy Dương và vài thành viên trong đội, chuẩn bị ra ngoài.
Đi cùng họ còn có hai nhà nghiên cứu mới được tiếp nhận từ căn cứ Z8, trưởng nhóm Dịch Xuyên và thành viên nòng cốt Lệ Giai.
Tối qua, khi nghe Tập Đình Nhiên kể về cửa hàng blind box, lại tận mắt thấy mấy món đồ như nhiên liệu rắn, miếng giữ nhiệt và đèn pin năng lượng tinh hạch, cả hai lập tức hứng thú muốn đi xem ngay.
Nhưng lúc đó ngoài trời tuyết lớn và gió dữ dội, Tập Đình Nhiên khuyên họ đợi đến sáng.
Sáng sớm hôm sau, Dịch Xuyên và Lệ Giai đã đến gõ cửa, giục anh đi cùng họ đến cửa hàng blind box.
Dịch Xuyên khoảng hơn bốn mươi tuổi, đeo cặp kính gọng kim loại đã trầy xước và xỉn màu, vốn là màu vàng nhạt, giờ đã mờ thành xám đục. Thấu kính đầy vết nứt nhỏ, nhưng đó là chiếc kính cuối cùng của ông, nên dù cũ vẫn giữ gìn cẩn thận.
Lệ Giai thì khoảng ba mươi tuổi, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, gương mặt nghiêm túc, hiếm khi nở nụ cười.
Ba người còn lại trong nhóm nghiên cứu đều khá trẻ, cũng rất muốn đi xem cửa hàng blind box, nhưng đáng tiếc hôm qua vừa tới căn cứ đã đổ bệnh.
Trước đây ở căn cứ Z8, các nhà nghiên cứu được đãi ngộ rất tốt, chỉ cần ở trong phòng thí nghiệm, không phải lo thiếu vật tư hay ra ngoài săn bắt.
Lần này băng qua vùng hàn triều, vừa đói vừa lạnh, phải ăn tạm tuyết và thực phẩm khô, nên bệnh là điều khó tránh khỏi.
Hiện tại, t.h.u.ố.c men gần như không có, căn cứ chỉ có thể cố gắng cung cấp đồ ăn tốt nhất cho họ, hy vọng họ có thể dần hồi phục.
Dịch Xuyên và Lệ Giai nôn nóng muốn đến cửa hàng blind box, trong lòng lại mang đầy cảm xúc phức tạp.
Có người đi trước họ, đã tìm ra cách sử dụng năng lượng từ tinh hạch, thậm chí còn khai thác hiệu quả hơn cả những gì họ nghiên cứu suốt bao năm, chuyện này thật sự có thể sao? Không tận mắt thấy thì vẫn khó mà tin nổi.
Những cư dân dậy sớm chuẩn bị đến blind box đổi đồ ăn, thấy nhóm Tập Đình Nhiên cũng rục rịch đi, liền lặng lẽ nhập hội, đông người thì thêm tự tin.
Trên đường, đội ngũ càng lúc càng dài.
Nhưng đến khi họ đặt chân đến cửa hàng, cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy đều sững sờ.
Trong tiệm người đông nghịt, náo nhiệt như lễ hội.
Từ căn cứ Trường Minh, Đình Thành, Ánh Dương… những người có tiếng tăm ở các khu gần đó đều tụ tập nơi này, vây quanh kệ pha lê, hăng hái bàn luận điều gì đó.
Nam Cung Tư Uyển
Tập Đình Nhiên bước tới, chào Tưởng Hàn:
“Hôm nay sao lại đông vậy?”
Tưởng Hàn không trả lời, chỉ rút từ túi ra một đồng blind box tệ, đưa tới khe nạp ở đầu kệ pha lê.
Nút đỏ trên kệ sáng lên, cậu nhanh chóng chọn ba loại: Blind box tinh hạch phiên bản mùa đông giới hạn, Blind box món chính, Blind box d.ư.ợ.c phẩm sau đó ký xác nhận từng cái, rồi ôm chặt ba hộp trong tay như báu vật.
Thỏa mãn thở phào một hơi, cậu mới quay lại, cố kìm sự kích động:
“Cửa hàng vừa ra ba bộ sản phẩm mới, trên tường có video giới thiệu, tự xem đi. Tôi phải về mở hộp ngay đây!”
Không cần Tưởng Hàn nói thêm, Tập Đình Nhiên cũng đã chú ý.
Trên tường cửa hàng có TV đang phát quảng cáo sản phẩm mới.
Khoảnh khắc ấy, Tập Đình Nhiên bỗng thấy như trở lại hai mươi năm trước, những cửa hàng thức ăn nhanh, tiệm trà sữa trên phố cũng từng có màn hình phát quảng cáo giống hệt như vậy.
Cảnh tượng này, vừa thân thuộc, vừa gợi nhớ.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên video, ánh mắt như dán chặt vào màn hình.
Lệ Giai thấy có blind box d.ư.ợ.c phẩm, liền cau mày, khẽ hỏi:
“Cửa hàng này bán thuốc… thật sự an toàn và hiệu quả sao?”
Bên cạnh, Trịnh Dương buông lời nửa đùa nửa thật:
“Thời buổi này, ai dám cam đoan cái gì chứ? Có hàng là may rồi. Với lại, cửa hàng này chưa từng ra đồ dỏm.”
Lệ Giai mím môi, vẻ mặt vẫn đầy nghi ngờ.
Cửa hàng bài trí đẹp, thiết bị hiện đại, đúng là cao cấp thật nhưng cách bán hàng thì quá kỳ lạ.
Đồ ăn, vật dụng, t.h.u.ố.c men… tất cả đều phải “rút hộp may rủi”.
Cô chỉ muốn mua t.h.u.ố.c cảm thôi, nếu không rút trúng thì lại phải tiếp tục đổi bằng tinh hạch, như vậy chẳng phải lãng phí sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Điều khiến cô khó hiểu hơn là mọi người ở đây đều rất thích cửa hàng này, chẳng ai cảm thấy bất thường cả.
Thực ra Lệ Giai chưa biết rằng mỗi người chỉ được mua tối đa ba hộp một lần, và tất cả mặt hàng đều giới hạn số lượng.
Lúc này, video trên tường chuyển sang phần giới thiệu bộ blind box tinh hạch phiên bản mùa đông giới hạn.
Trong khung hình, có người đang mở hộp, từng món lần lượt hiện ra.
Bộ gồm tám sản phẩm thường quy:
Bộ bốn món giữ ấm thông khí (găng tay, kính chống lạnh, khẩu trang, vớ chống đông),
Đồng hồ tinh hạch,
Nồi áp suất nâng cấp năng lượng,
Hộp cơm giữ nhiệt,
Bình lọc nước kiêm đun nóng,
Tấm t.h.ả.m sưởi tinh hạch,
Túi sưởi tay,
Quần áo chống lạnh.
Video có nhạc nền vui nhộn, phụ đề sinh động, vừa giới thiệu ngoại hình, vừa minh họa tình huống sử dụng.
Mỗi món… đều hoàn toàn khớp với nhu cầu sinh tồn của họ trong mùa đại hàn không có thứ nào thừa thãi.
Cuối video, còn hiện lên hình ảnh mờ của hai sản phẩm bí ẩn, nhưng không được tiết lộ là gì.
Trịnh Dương tròn mắt, kích động nói:
“Bộ mùa đông giới hạn này bá đạo thật! Nếu tôi có một bộ như vậy thì mùa lạnh này chẳng là gì cả!”
Mọi người xem xong video đều có phản ứng y như Trịnh Dương hận không thể lập tức moi hết tinh hạch ra, mua luôn ba hộp cho đã.
Nhưng khi nhìn đến giá, ai nấy đều xụ mặt, vai rũ xuống, tinh thần tan biến.
“Đắt quá, thôi rút đơn hộp thử vận may vậy.”
“Blind box món chính lời thật đấy, tám món thường đều là đồ ăn ngon, mà cả bộ cũng chỉ có 240 tinh hạch. Tôi phải có cái nồi đó, nhất định phải trúng, mỗi ngày ăn một món khác nhau cũng không ngán!”
“Ai mà chẳng động lòng với bộ giới hạn mùa đông? Toàn là đồ sinh tồn cần thiết!”
“Blind box d.ư.ợ.c phẩm mới là bá đạo, băng gạc, cầm máu, hạ sốt, giảm ho, dưỡng da nứt nẻ… Có được cả bộ thì tôi nằm mơ cũng cười tỉnh!”
“Có ai đi săn thú ven sông không? Cái gì cũng muốn, tinh hạch không đủ rồi!”
“Đi, đi chứ, anh em cùng nhau! Quyết rồi, tôi phải tích đủ để mua trọn bộ mùa đông này!”
Cửa hàng blind box lúc này tấp nập như hội. Người vào người ra không ngớt, có người chỉ đổi vài hộp, nhưng cũng có người đứng lì trước kệ pha lê, không nỡ rời đi.
Không chỉ vì bộ sản phẩm đủ trọn, mà còn vì có cơ hội ra món ẩn, ai mà cưỡng lại nổi cám dỗ này?
Nếu không phải túi đã cạn, e rằng chẳng ai nỡ dừng tay.
Tập Đình Nhiên vốn có đủ tinh hạch, liền đổi luôn hai hộp lớn, cùng Tập Thụy Dương mỗi người bưng ba hộp trở về.
Dịch Xuyên và Lệ Giai cũng muốn mua trọn bộ, mục tiêu là blind box tinh hạch phiên bản mùa đông và blind box d.ư.ợ.c phẩm nhưng tinh hạch trong tay không đủ, đành phải rút vài hộp lẻ để thử vận.
Đến lúc này, Lệ Giai mới biết rằng blind box bị giới hạn số lần mua, không thể tùy tiện rút bao nhiêu cũng được.
Cô chọn ba hộp: blind box d.ư.ợ.c phẩm, blind box tinh hạch thường, và blind box thức uống nóng.
Mở hộp đồ uống trước, bên trong là một ly trà mật ong bưởi, ngọt dịu và ấm áp.
Uống một ngụm, Lệ Giai sững người vị ngọt ấy như tan ra cả một mùa đông lạnh giá.
Còn Trịnh Dương, Lý Song và Hạ Mẫn ba người này tinh hạch không đủ mua riêng, bèn gom lại góp chung để đổi một bộ blind box mùa đông giới hạn.
Không chờ nổi đến khi về căn cứ, nhóm ba người liền ngồi ngay trong tiệm mở hộp.
Họ chia theo số tinh hạch đóng góp: Trịnh Dương góp nhiều nhất, được bốn hộp; Lý Song và Hạ Mẫn mỗi người hai hộp.
Trịnh Dương mở ra được bộ bốn món giữ ấm thông khí, bình nước ấm, túi sưởi tay và t.h.ả.m sưởi tinh hạch.
Lý Song mở ra nồi áp suất tinh hạch và hộp cơm giữ nhiệt.
Đến lượt Hạ Mẫn, cô hồi hộp mở hộp cuối cùng đầu tiên là bộ quần áo chống lạnh, chỉ còn lại chiếc đồng hồ tinh hạch là chưa được rút trúng.
Trong lòng cô vốn chẳng còn trông mong gì nữa, tùy ý mở hộp.
Một tấm thẻ rơi ra “Chúc mừng bạn nhận được phiếu đổi vật phẩm ẩn nhỏ.”