Cẩm Nang Kinh Doanh Cửa Hàng Ở Dị Giới

Chương 138



Trong thế giới vô thường này, bên dưới cây cầu lớn bắc ngang sông Giang, mặt nước đã đóng thành băng dày.

 

Hai người, Vệ Huyên và Nhiếp Vũ, ngồi xổm trên lớp băng, dùng d.a.o năng lượng tinh hạch đục băng, chờ đàn cá biến dị nổi lên để hít thở.

 

Bên cạnh có người cũng muốn mở một hang băng, nhưng trong tay lại không có công cụ thuận tiện. Trông thấy con d.a.o nhỏ trong tay Vệ Huyên, mắt hắn lập tức sáng lên:

“Có thể cho tôi mượn d.a.o một chút không?”

 

Vệ Huyên đứng dậy, thản nhiên đáp:

“Có thể. Một viên tinh hạch màu lam.”

 

Trong thời kỳ tận thế, kiểu trao đổi này vốn đã quá quen thuộc.

Một viên tinh hạch lam không đáng bao nhiêu, so với tự mình đục băng thì tiện hơn nhiều, người kia liền móc tinh hạch đưa sang.

 

Nhiếp Vũ nhận lấy tinh hạch, còn Vệ Huyên giơ d.a.o hỏi:

“Anh định mở ở chỗ nào?”

 

Người nọ chỉ vào vị trí mình đã chọn.

Vệ Huyên đi đến, dùng con d.a.o nhỏ khía mấy nhát, cạy ra một lỗ nhỏ rồi lại quay về bên hang băng của mình.

 

Mỗi khi đến kỳ hàn triều, đêm nào cũng tuyết lớn.

Hôm nay vừa đào hang băng, sáng hôm sau tuyết đã lại đóng cứng như đá.

 

Cứ thế, mỗi khi có ai muốn mở hang băng, họ lại tìm đến Vệ Huyên và Nhiếp Vũ, trả công một viên tinh hạch lam.

Dần dà, hai cô gái dựa vào việc mở hang và săn cá biến dị, tích góp được không ít tinh hạch.

 

Bình thường họ dùng một phần tinh hạch để đổi đồ ăn blind box và tinh hạch blind box thông thường, phần còn lại cũng để dành được kha khá.

Ngồi lì một ngày, thường là có thể tích đủ để đổi lấy một hộp blind box hệ “Vào Đông Hạn Định” chứa tinh hạch, hai người đều hăng hái vô cùng.

 

Tập Đình Nhiên cũng mang theo Tập Thụy Dương ra sông băng, cùng nhau khoan lỗ câu cá, bên cạnh đặt một cái thùng nhỏ chứa tinh hạch.

Khi có thủy sinh vật biến dị trồi lên, Tập Thụy Dương dùng dị năng chấn nó bật khỏi mặt nước, rồi dùng dụng cụ lấy tinh hạch.

 

Đợt hàn triều này thật ra lạnh hơn trước rất nhiều, nhưng từ khi cửa hàng blind box tung ra dòng đồ ăn và tinh hạch đặc biệt, cư dân căn cứ lại tràn đầy hy vọng, tự nguyện ra ngoài săn bắt sinh vật biến dị để đổi vật tư sinh tồn.

 

Áp lực trên vai Tập Đình Nhiên cũng nhẹ đi, thậm chí còn có thời gian kèm Tập Thụy Dương rèn luyện dị năng.

So với động thực vật biến dị, quá trình tiến hóa của dị năng nhân loại chậm hơn rất nhiều, chủ yếu chỉ là cường hóa thể chất, tăng sức đề kháng và khả năng chịu lạnh.

 

Một con cá lớn, miệng lam biếc, đột nhiên trồi lên mặt nước.

Tập Thụy Dương nhanh chóng tung dị năng chấn nó bật lên, giơ rìu nhỏ c.h.é.m gọn đầu cá, rồi moi ra một viên tinh hạch lam lấp lánh.

 

Dạo này cậu ta đặc biệt hăng say săn quái lấy tinh hạch, lại mang đi cửa hàng blind box đổi đồ, thỏa mãn cái cảm giác “nổ hộp” nghiện ngập kia.

 

Giữa dòng sông băng vốn yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng máy móc “ô ô” chói tai.

Những người đang “câu cá bằng tay” hoảng hốt ngẩng đầu cá còn chưa kịp ngoi đã bị dọa chạy mất.

 

Một dị năng giả có “Thiên lý nhãn” nhìn ra xa, kinh ngạc bật thốt:

“Ngọa tào! Hình như có người lái motor tới đây!”

 

Từ xa, Lộ Dao lái motor chở theo Trì Cẩn vòng quanh mặt sông một vòng lớn rồi dừng lại, gỡ mũ giáp chuẩn bị xuống xem tình hình.

Trì Cẩn nhảy xuống trước, giậm chân rũ tuyết bám trên người.

 

Tập Đình Nhiên nhận ra Lộ Dao, liền đứng dậy đi tới:

“Chủ tiệm, sao lại tới tận đây?”

 

Lộ Dao tâm tình cực tốt, chỉ vào thanh niên đeo kính râm bên cạnh, cười nói:

“Có người vừa mở ra đại ẩn của hệ ‘Vào Đông’, nhưng anh ta không biết lái, nên tôi dẫn anh ta ra đây chạy thử một vòng.”

 

Tập Đình Nhiên khẽ gật đầu chào Trì Cẩn, xem như chào hỏi, sau đó nhìn về chiếc tuyết địa motor đang dừng trên mặt băng:

“Thứ này… là mở ra từ blind box sao?”

 

“Ừ.” Lộ Dao gật đầu xác nhận.

 

Tập Đình Nhiên không khỏi sững người món đồ chơi này mà cũng có thể mở ra từ blind box? Quả là quá hoang đường.

Hồi nhỏ, anh từng lái motor. Trước khi thế giới sụp đổ, còn có vô số phương tiện cơ giới. Anh học lái xe máy, sau đó cũng biết lái ô tô.

Chỉ là mấy năm nay xăng dầu đều cạn, trong căn cứ chẳng còn xe nào có thể chạy nổi.

 

“Chiếc xe này… có thể cho tôi thử không?” Tập Đình Nhiên thử hỏi.

 

Lộ Dao nhún vai: “Anh hỏi anh ta đi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trì Cẩn do dự giây lát, rồi gật đầu.

 

“Cảm ơn!” Tập Đình Nhiên thật lòng nói, bước nhanh đến bên motor, kích động vuốt nhẹ tay lái.

Lộ Dao nói sơ qua cho anh mấy điểm chú ý khi vận hành.

 

Tập Đình Nhiên vốn có nền tảng lái xe, nên việc làm quen với motor chạy trên tuyết chẳng mấy khó khăn.

Anh chạy vòng vòng trên băng vài lượt, sau khi thích ứng, còn cho Tập Thụy Dương ngồi cùng đi hai vòng, lưu luyến chẳng nỡ rời xe.

 

“Chú hai, chúng ta đi cửa hàng blind box đi! Cháu muốn mở ra một chiếc như vậy!”

Nhìn bóng dáng Lộ Dao và Trì Cẩn lái xe khuất xa, Tập Thụy Dương kéo tay Tập Đình Nhiên, hưng phấn nói.

 

Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu cậu được ngồi xe thật.

Dù chỉ chạy hai vòng ngắn, gió lạnh quất vào mặt đau rát như dao, nhưng cậu vẫn ôm chặt áo của Tập Đình Nhiên, cười đến mức khóe miệng sắp rách ra sau tai.

 

Quá kích thích.

 

Tập Đình Nhiên nhìn theo bóng chiếc xe đang xa dần, ánh mắt dần trầm xuống.

Trong hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt này, mọi người đều cố tình né tránh câu hỏi: rốt cuộc hàng hóa trong cửa hàng blind box đến từ đâu.

 

Nhưng giờ đây, lòng hiếu kỳ trong anh lại bị khơi dậy mãnh liệt, anh thực sự muốn hỏi chủ tiệm, chiếc tuyết địa motor kia… rốt cuộc là từ đâu mà có.

 

Anh biết Lộ Dao không phải người bình thường, đã từng thử dò xét qua, nhưng cô dường như không có mục đích gì đặc biệt, chỉ lẳng lặng mở tiệm, buôn bán yên ổn.

So với đám nghiên cứu viên mới đến căn cứ những kẻ lúc nào cũng giấu giếm và quái dị, anh thậm chí còn cảm thấy, nếu được hợp tác cùng chủ tiệm này, có lẽ sẽ an tâm hơn nhiều.

 

Vấn đề là… anh vẫn chưa tìm ra lợi thế đủ để có thể trao đổi ngang hàng với cô.

 

La Hội An thở hổn hển, lê bước trên nền tuyết.

Người ở căn cứ Hi Vọng trông thấy cậu, thấy lạ mặt mà lại béo tốt, lập tức cảnh giác, có người còn tỏ ý muốn đuổi đi.

 

Cậu chỉ mới mười mấy tuổi, tròn trĩnh như một chiếc bánh bao nhỏ, đi đường cũng chậm rì rì.

Trong cái thế giới tận thế này, thức ăn khan hiếm, người người gầy trơ xương, nên một đứa béo ú như La Hội An trở thành cảnh tượng cực kỳ hiếm, thậm chí khiến người khác sinh nghi hoặc phản cảm.

 

Ánh mắt người qua đường nhìn cậu đều mang theo chút chán ghét và đề phòng.

Nhưng trong đầu La Hội An chỉ có một mục tiêu duy nhất cửa hàng blind box.

 

Cậu đi theo đoàn người suốt quãng đường dài, sau đó bị bỏ lại giữa đường, bèn lần theo dấu chân trong tuyết mà tìm.

Cuối cùng, cậu cũng nhìn thấy cửa hàng trong truyền thuyết kia.

 

Đói, mệt và lạnh, La Hội An dựa vào tường bên cửa tiệm, nghỉ nửa ngày trời.

Nam Cung Tư Uyển

Sau đó, cậu chống thân thể nặng nề, chậm rãi bước vào trong.

 

Vừa vào cửa, hơi ấm lập tức bao trùm lấy người, khiến cậu thoải mái đến mức suýt rơi nước mắt.

La Hội An đảo mắt một vòng, liếc thấy quầy tinh hạch blind box, liền chen lại gần, nhìn say mê hồi lâu.

 

Những người xung quanh thấy cậu chỉ đứng xem mà không mua, lại lẳng lặng quan sát người khác mở hộp, liền nảy sinh cảnh giác.

Họ lảng ra, cố tình tránh xa, người nào người nấy mở xong blind box liền vội vàng rời đi, chẳng ai muốn ở gần thằng nhóc béo lạ mặt này quá lâu.

 

La Hội An xem đủ một lượt quầy blind box, rồi lặng lẽ di chuyển đến đại sảnh, đứng bên cạnh bàn nhìn người khác mở hộp.

Người ta thấy cậu cứ nhìn chằm chằm, tưởng cậu thèm đồ trong hộp, liền cau mày xua tay đuổi đi.

Nếu không phải trong cửa hàng cấm đ.á.n.h nhau vi phạm sẽ bị cấm cửa vĩnh viễn thì có lẽ La Hội An đã sớm bị người ta tống ra ngoài rồi.

 

Cậu rụt người về góc, móc trong túi ra mấy viên tinh hạch, đếm đi đếm lại rồi chạy đến quầy để đổi blind box tệ.

Cầm đồng tệ trong tay, cậu ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi bước về phía quầy blind box, định mua một cái thử vận may.

 

Đi ngang qua quầy đồ ăn blind box, bụng cậu “ọc ọc” lên tiếng.

Trong đại sảnh, có người đang nấu mì ăn liền, mùi thơm kỳ dị lan khắp không gian, khiến cậu nuốt nước bọt liên tục.

 

Trên tay chỉ có đủ tiền đổi một chiếc tinh hạch blind box.

Nếu đổi đồ ăn trước thì sẽ không còn để lấy tinh hạch hộp.

 

Thật ra, ban đầu cậu đến đây là vì nghe nói cửa hàng blind box có bán thuốc, không ngờ bên trong còn có đủ loại sản phẩm dùng năng lượng tinh hạch để điều khiển, món nào cũng khiến cậu tò mò đến mức mắt sáng rực.

 

Cậu nhìn hộp mì blind box do dự vài giây, cuối cùng vẫn quyết định đi đến quầy tinh hạch blind box, đổi một cái.

Trong lòng dâng lên niềm háo hức, cậu chuẩn bị mở hộp thì.

 

Từ bên ngoài vang lên tiếng máy nổ xa lạ.

La Hội An giật mình, vội vàng chạy ra cửa, chen qua đám đông đang tụ tập phía trước.

 

Một chiếc tuyết địa motor đang đỗ ngay bên ngoài cửa hàng. Hai người, một nam một nữ, vừa nhảy xuống xe.

Đám người xung quanh xôn xao bàn tán.