Cẩm Nang Kinh Doanh Cửa Hàng Ở Dị Giới

Chương 141



Sau khi hoàn thành nhiệm vụ và nhận được hàng loạt phần thưởng, nhiệm vụ mới lại yêu cầu tuyển thêm nhân viên cho cửa hàng, nên Lộ Dao quyết định nâng cấp cửa hàng blind box.

 

Đúng lúc trong tiệm hàng hóa đã bán hết, cửa hàng tự động đóng cửa, cô liền dứt khoát không nhập thêm hàng mà tiến hành nâng cấp.

Lộ Dao vẽ bản sơ đồ nâng cấp, giao cho hệ thống, tiêu hao 15 vạn điểm nhân khí, thời gian hoàn thành 12 tiếng, tương đương một ngày ở thế giới của cô.

 

Trong tiệm giờ có ba máy blind box mới, ba giá pha lê trưng bày mới và ba ô trống dành cho sản phẩm mới.

Cô chuẩn bị quay lại tiệm nail để thiết kế sản phẩm blind box tiếp theo.

 

Khi đứng ngoài cửa tiệm nail, định đẩy cửa bước vào, thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên:

 

【 Tiệm nail của Lộ Dao đã tiếp đón đủ 1.000 khách, độ hài lòng của khách đạt 99.9%, được thăng cấp thành cửa hàng 6 sao.

Thưởng: 1 lần nâng cấp miễn phí, 10 vạn điểm nhân khí, và tiến độ hoàn thành sách tranh sinh vật hiếm +10.

Xin chủ tiệm tiếp tục cố gắng! 】

 

Lộ Dao khựng lại một chút nâng cấp miễn phí thì tất nhiên phải dùng ngay rồi. Cô quyết định mở rộng không gian tiệm nail thêm một chút.

 

Ban đầu, chỉ có Harold và Tư Kim ở lại tiệm ban đêm.

Sau đó Tina thường xuyên chạy qua lại giữa Long Cốc và tiệm, cũng dần ở lại luôn.

Một thời gian sau, Meluru và Psius tan ca cũng chẳng về nhà, mà ngủ lại ngay trong khu nghiên cứu chung, cạnh mấy hộp đồ ăn vặt.

 

Nhiều lần Lộ Dao về tiệm vào buổi tối, đều bắt gặp hai tiểu yêu tinh bụng tròn vo, khóe miệng còn dính vụn bánh, ngủ say như c.h.ế.t trong hộp, cảnh tượng vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Mấy đứa này so với lúc mới tới tiệm rõ ràng đều trông có da có thịt hơn.

 

Gần đây, đến cả Clarissa, Ambrose và cha con Edward cũng thường xuyên chẳng buồn về nhà, cứ ở lì trong phòng nghiên cứu mấy ngày liền.

 

Lộ Dao dứt khoát nâng cấp tiệm nail thành tòa nhà ba tầng nhỏ, không gian tổng thể rộng gấp đôi.

Tầng một: vẫn là khu tiệm nail chính.

Tầng hai: là khu sản xuất và đóng gói hàng cho cửa hàng blind box.

Tầng ba: được thiết kế thành kí túc xá riêng cho nhân viên, chia phòng đơn cho từng người nghỉ ngơi.

 

Cái “sách tranh” mà hệ thống nhắc tới thực ra chính là cuốn bách khoa toàn thư mà Lộ Dao lấy được lúc tiệm nail mới khai trương, ghi chép toàn bộ chủng tộc, ma vật, thực vật và ma pháp trên đại lục Alexander.

Từ đầu đến giờ, cô vẫn chưa thu thập đủ toàn bộ nội dung trong sách, nên vẫn nghĩ nó chỉ là đồ sưu tầm bình thường, ai ngờ hệ thống vẫn liên tục cập nhật thêm dữ liệu mới.

 

Gần đây, vì phải thiết kế giáp ma pháp, các nhân viên dị tộc thường tự ra ngoài tìm nguyên liệu, và những thứ họ mang về đều được hệ thống tự động thu nhận vào sách.

Lần này phần thưởng “+10 giống loài quý hiếm” có vẻ như đã kích hoạt luôn mười biểu tượng sinh vật tuyệt chủng trong sách.

 

Không biết nếu hoàn thành toàn bộ cuốn sách, hệ thống sẽ tặng phần thưởng gì có khi là tiền tệ thì sao? Nghĩ đến đó, Lộ Dao không khỏi có chút mong chờ.

 

Trong tiệm, đám nhân viên dị tộc đang tụ tập quanh Harold, dường như nói chuyện rất sôi nổi.

Khi Lộ Dao đẩy cửa bước vào, Harold lập tức đứng lên, đôi mắt lam u tỏa ánh sáng phấn khích:

 

“Lộ Dao! Tôi về rồi!”

 

Thời gian qua, Harold được cử tới Long Cốc học tập.

Theo lời Mộc Tâm lão sư và Tina, giữa đám rồng con nơi đó, Harold là kẻ vừa thông minh vừa rất có cá tính.

Tuy thỉnh thoảng gây chút rắc rối, nhưng lại khéo léo lách trong giới hạn quy tắc, khiến các lão sư chẳng tìm ra cớ để phạt.

 

Mộc Tâm lão sư từng khuyên Lộ Dao nên “quản” Harold một chút, nhưng cô chỉ cười:

“Rồng khác người, Tiểu Hắc chỉ cần được tự do lớn lên là được rồi.”

 

Nhìn Harold với đôi mắt nhỏ lấp lánh tự đắc, Lộ Dao đi tới hỏi:

“Đi đâu về mà trông vui thế?”

 

Psius thấy chủ tiệm, mắt lập tức sáng rỡ, định mở miệng nói

nhưng Harold quay phắt lại, quét ánh mắt cảnh cáo một vòng, rồi mới quay lại nhìn Lộ Dao, nghiêm túc nói:

 

“Tôi vừa trở về từ một thế giới khác. Ở đó không có rồng, chỉ có người.”

 

Lộ Dao ngẩn ra vài giây, dần dần hiểu được ý anh ta.

Gần đây, trên đầu Harold bắt đầu mọc vài sợi tóc bạc sáng óng ánh, không phải do già đi, mà là loại ánh bạc đẹp rực rỡ như ánh trăng.

 

Lần trước khi Lộ Dao đưa Harold đi tắm ở hồ Bạch Sa Thúy, cô nhận ra trên cái đuôi nhọn của anh ta xuất hiện vài mảng vảy bạc, không còn là màu đen thuần như trước nữa.

 

Cô hơi lo, sợ anh bị bệnh hay gặp chuyện gì, nên đi hỏi mấy con rồng trưởng thành chuyên làm giáp ma pháp trong tiệm.

Họ nói Harold có lẽ đã thức tỉnh dòng m.á.u của mẹ mình — một rồng bạc, loài có khả năng đặc biệt là xuyên qua thời không.

 

Harold giờ cũng cao lớn hơn nhiều, Lộ Dao phải nhón chân mới xoa được đầu anh, vừa cười vừa khen:

“Tiểu Hắc Long nhà chúng ta thật giỏi quá!”

 

Harold lập tức đỏ tai, liếc sang Mumu và Psius đang ríu rít nói chuyện với chủ tiệm, rồi lấy từ n.g.ự.c ra một chiếc vảy đen bóng, đưa cho cô:

“Lộ Dao, cái này cho cô.”

 

Lộ Dao ngạc nhiên cầm lấy, khẽ vuốt lên bề mặt vảy:

“Cho tôi làm gì thế?”

 

Cô nhớ trước đây Mộc Tâm cũng từng tặng cô một chiếc vảy tương tự, nói rằng chỉ cần chạm vào nó, chủ nhân của vảy có thể cảm nhận được nhưng cô chưa từng thử.

 

Harold cảm giác đầu ngón tay cô lướt qua, hơi nhột, nhưng cố giữ vẻ nghiêm túc:

“Cô giữ nó ở cửa hàng khác. Tôi sẽ tìm đến.”

 

Lộ Dao tròn mắt:

“Còn có thể như vậy sao?”

 

Harold nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nghiêm túc:

“Khi cô rời khỏi tiệm, tôi không cảm nhận được hơi thở của cô. Nhưng nếu cô cầm vảy của tôi, thử vài lần, tôi chắc chắn sẽ tìm được cô.”

 

…Tức là có thể định vị xuyên không luôn á?

 

Nếu Harold thật sự làm được, vậy thì quá tuyệt cô sẽ có thêm một người có thể tin tưởng nhờ giúp đỡ.

 

Lộ Dao cất kỹ chiếc vảy vào túi, cười nói:

“Được, vậy tôi chờ anh tới tìm nhé.”

 

Thế giới Vô Thường.

 

La Hội An cùng Vệ Huyên và Nhiếp Vũ đi từ bờ sông về, hướng đến cửa hàng blind box.

 

Sáng nay, trong tiệm có hai cô gái đến đổi blind box.

Họ đã tích góp tinh hạch tệ rất lâu, mới đủ đổi được bộ sản phẩm giới hạn mùa đông.

 

Vận khí của họ cũng khá tốt một người mở trúng ba lô túi ngủ hiếm, nhưng lại bị hệ thống đổi nhầm thành ấm nước lọc nhiệt.

 

La Hội An vốn có một chiếc cốc lọc nước, nên cậu đề nghị đổi với họ quyền sử dụng d.a.o tinh hạch trong nửa ngày.

 

Giờ cậu vẫn chưa quyết định sẽ đi đâu, nhưng chắc chắn không muốn quay lại đội nghiên cứu, định tích thêm điểm tinh hạch để đổi blind box mới.

 

Vệ Huyên đồng ý trao đổi, không muốn chiếm lợi, nên đưa ra 20 quyền sử dụng d.a.o tinh hạch để đổi lấy 20 quyền dùng cốc lọc nước.

 

La Hội An có chút bất ngờ.

Cậu khá hiểu về tập tính của sinh vật biến dị, nên dẫn hai người bạn đến một con kênh nhỏ ở thượng nguồn sông, ngồi rình nửa ngày, thu hoạch được kha khá sinh vật thủy sinh cấp trung.

 

Ba người cộng lại cũng tích góp được một túi nhỏ tinh hạch. Nhưng La Hội An lại không biết, vì chuyện này mà cậu đã bỏ lỡ cơ hội gặp nhóm của Tập Đình Nhiên người đang đi khắp nơi tìm cậu.

 

Buổi tối, La Hội An định về cửa hàng blind box ngủ nhờ, nhưng khi đến gần, thấy bảng hiệu sáng trưng mà cửa vẫn đóng kín.

Trên cửa dán một tờ thông báo tuyển nhân viên. Cậu nhón chân đọc kỹ, trong lòng lập tức dấy lên một niềm phấn khích.

 

Vệ Huyên và Nhiếp Vũ đang định quay về chỗ ở, thấy cậu nhóc mập mạp ngồi bệt trước cửa hàng thì nhắc:

“Ban đêm sắp có tuyết lớn đó, mau tìm chỗ trú đi, không lại bị đông c.h.ế.t.”

 

La Hội An siết chặt chiếc áo bông cũ trên người, ôm ly nước ấm nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Của hàng Blind box đang tuyển nhân viên, tôi muốn chờ ở đây đến khi họ mở cửa.”

 

Hai cô liếc nhau, tò mò lại gần xem tờ thông báo, rồi cùng kinh ngạc.

Vệ Huyên nói: “Chắc sẽ có nhiều người muốn ứng tuyển lắm.”

Nhiếp Vũ chỉ vào dòng chữ trên giấy: “Trên này còn ghi là bao ăn, hay là tụi mình cũng thử?”

Vệ Huyên lắc đầu: “Xa như vậy, mai sáng quay lại cũng được.”

 

Cô nhìn La Hội An, rồi lấy từ ba lô ra một tấm t.h.ả.m sưởi cũ đưa cậu:

“Cậu dùng tạm đi, đừng để lạnh rồi đổ bệnh.”

 

Hai cô hiện giờ đã có túi ngủ, một tấm t.h.ả.m sưởi mới và cả áo giữ nhiệt, nên cho mượn cái cũ cũng chẳng sao.

“Cảm ơn.” La Hội An nhận lấy, quấn kỹ quanh người, cảm giác ấm áp tức thì lan ra.

 

Sáng sớm hôm sau, cửa hàng blind box đã được bổ hàng đầy đủ, còn bày thêm một loạt blind box mới hơn ba mươi mẫu khác nhau.

 

Vừa lúc cửa hàng mở, La Hội An choàng tỉnh, bật dậy khỏi mặt đất rồi lao vào trong:

“Chào buổi sáng, chủ tiệm!”

 

Lộ Dao đang đi kiểm tra cửa hàng sau khi nâng cấp.

Không gian giờ rộng gấp đôi, ba dãy máy blind box mới cùng kệ pha lê được sắp xếp gọn gàng, chia khu rõ ràng, trông sáng sủa và chuyên nghiệp hơn hẳn.

 

Nghe tiếng chào, cô quay người lại: “Là em à?”

 

La Hội An vội vàng đáp: “Vâng, em là La Hội An. Em thấy tờ thông báo tuyển dụng, nên đến xin làm nhân viên.”

 

Lộ Dao nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Em bao nhiêu tuổi?”

Cậu hơi căng thẳng: “… Mười bốn.”

 

Ngay cả ở thế giới Vô Thường, tuổi này cũng còn nhỏ.

Nhưng nghĩ lại Harold và Tina khi làm nhân viên tiệm nail quy ra cũng chỉ cỡ tuổi này thôi nên cô tạm gác lại.

 

Lộ Dao hỏi tiếp: “Vì sao em muốn làm ở đây?”

 

La Hội An nhìn về phía kệ pha lê có dòng blind box chủ đề ‘Đông hạn định’, rồi nghiêm túc nói:

“Ba mẹ em trước kia đều nghiên cứu năng lượng tinh hạch. Họ tin rằng năng lượng của thế giới này không hề biến mất hay bị ô nhiễm hoàn toàn, mà bị hấp thu bởi sinh vật biến dị, trở thành một dạng năng lượng tinh khiết hơn. Nếu có thể tái sử dụng nguồn năng lượng đó, có lẽ con người sẽ cải thiện được môi trường sống. Nhưng họ đã không kịp hoàn thành nghiên cứu đó.

 

Chủ tiệm, tinh hạch trong blind box của chị thật khiến người ta kinh ngạc, chị đã khai phá được tiềm năng của năng lượng tinh hạch, chỉ là… vẫn còn vài vấn đề nhỏ. Cơ thể em không tốt, nếu không có t.h.u.ố.c ức chế thì chắc sống cũng không được bao lâu. Em muốn dành khoảng thời gian cuối cùng của mình để cải tiến tinh hạch blind box. Xin chị… hãy nhận em làm việc.”

 

Lộ Dao: “…”

 

Cậu nhóc nói chuyện quá chân thành, thành ra lại khiến người ta không biết phải đáp sao.

Thẳng thắn nói mình sắp c.h.ế.t, ai mà dám gật đầu nhận cậu chứ.

 

Một lúc sau, cô mới hỏi:

“Em nói blind box của chị có khuyết điểm… là gì vậy?”

 

La Hội An gãi đầu, khẽ nói: “Lãng phí.”

“Hả?” Lộ Dao hơi sững lại.

 

Cậu tiếp lời:

“Năng lượng trong tinh hạch cực kỳ lớn, chất lỏng năng lượng còn tinh khiết hơn nữa. Chị cho cả mớ đó vào các món đồ như thế này, lại bán với giá rẻ như vậy, thật là phí phạm.”

Nam Cung Tư Uyển

 

La Hội An giơ ly nước ấm, bên trong có pha một ít dung dịch năng lượng tinh hạch đã lọc. Cậu dùng hai ngón tay mũm mĩm bóp nhẹ miệng ly, giọng nghiêm túc nói:

“Cái ly này, chỉ cần thêm một chút dung dịch năng lượng thế này là đủ. Với kỹ thuật của chị, giá bán tăng gấp mười lần cũng vẫn đáng.”

 

Cậu nhóc này từng bỏ cả đồ ăn trong blind box, thà chịu đói còn hơn không lấy được blind box tinh hạch. Giờ nghe cậu nói vậy, Lộ Dao cảm thấy càng thú vị.

 

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến buồn cười của cậu, cô nén cười, suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Được, chị có thể thuê em. Nhưng mà… nói thật đi, em còn sống được bao lâu nữa? Cho chị con số cụ thể.”

 

La Hội An ngập ngừng một chút:

“Ờm… t.h.u.ố.c ức chế còn đủ dùng mười ba ngày. Tính ra chắc em còn sống khoảng mười bảy ngày nữa. Nhưng thế là đủ để em hoàn thiện việc cải tiến tinh hạch blind box rồi.”

 

Blind box cửa hàng có bán t.h.u.ố.c giảm đau, giúp cậu bớt đau đớn, nhưng không thể chữa khỏi bệnh hay kéo dài mạng sống.

 

Lộ Dao khẽ thở dài:

“Vậy thì… thời gian thử việc là bảy ngày, bắt đầu với vị trí nhân viên bình thường. Nếu sau khi thử việc cả hai bên đều hài lòng, thì chính thức vào làm.”

 

La Hội An gật đầu:

“Được ạ.”

 

Dù chỉ còn sống hơn mười ngày, nhưng cậu vẫn muốn chuẩn bị nghiêm túc đủ để hoàn thành kế hoạch cải tiến của mình.

 

Phòng hậu cần của cửa hàng cũng được nâng cấp: kho chứa giờ rộng gấp ba lần trước, còn có thêm phòng nghiên cứu, phòng nghỉ và cả nhà vệ sinh.

Lộ Dao định dẫn La Hội An đi tham quan, thì có tiếng gõ cửa vang lên.

 

Cậu không phản ứng gì chắc là có ai ở khu phố đến tìm.

“Em vào phòng nghỉ ăn chút gì đi. Chị ra ngoài xem.” Lộ Dao dặn một tiếng rồi đi ra cửa.

 

Thành phố Diêu Quang, khu phố bỏ hoang.

 

Trang Lương đứng trước cửa hàng blind box, vẻ mặt phức tạp.

Chỉ một thời gian ngắn không để ý, cô gái đó đã mở liền ba cửa hàng ở cái khu phố cũ nát này, thật khó tin.

 

Anh vốn không nghĩ ai sẽ đến đây tìm cô. Nhưng từ nãy giờ, đi gõ cửa từng nhà dọc con phố mà chẳng cửa hàng nào có người, chẳng lẽ cô ấy không ở đây?

 

Ngay lúc anh đang định quay đi, cửa cửa hàng blind box mở ra, Lộ Dao bước ra, nhướng mày:

“Sao lại là anh?”

 

Trang Lương cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ. Nếu không phải tình huống khẩn cấp, anh thật sự chẳng muốn tự mình đến tìm cô.

“Có phải… có một ông chú râu ria xồm xoàm nào đó đến tìm cô không?” anh hỏi, giọng có chút chột dạ.

 

Nói thật thì chuyện này kỳ quái vô cùng.

Lần trước anh cùng Kỳ Giác vào nhạc viên để mua hàng hắc giới, sau khi ra ngoài thì lại bị bệnh một trận.

Khó khăn lắm mới quên được nỗi ám ảnh về NPC trong nhạc viên đó, thì lại bị một gã lạ mặt bám theo.

 

Anh ta nói chuyện cực kỳ nghiêm giọng, vừa gặp đã bảo anh “mệnh nhẹ”, sống không lâu.

Còn nói lẽ ra anh có thể sống thêm hai mươi năm, nhưng do gần đây thường xuyên bệnh tật nên tuổi thọ bị rút ngắn đi nhiều.

 

Nghe xong anh sợ tái mặt, tâm trạng nặng nề, liền đi uống rượu với anh ta vài lần. Không ngờ trong lúc say, lại lỡ tiết lộ chuyện liên quan đến nhạc viên.

 

Tối qua, uống hơi quá, mơ hồ nhớ hình như mình có nhắc đến tên Lộ Dao.

Sáng nay tỉnh lại, trí nhớ vẫn m.ô.n.g lung, nhưng anh không dám chần chừ lập tức chạy đến đây để xác nhận.

 

Anh sợ người kia sẽ tìm đến Lộ Dao, đến lúc đó lại không biết phải giải thích thế nào.

 

Lộ Dao hỏi:

“Người mà anh nói… có phải là người để râu rậm che nửa mặt, tóc bù xù, mắt trái đeo miếng bịt da, mặc áo khoác da cũ nát, nhìn vừa nhếch nhác vừa u ám không?”

 

Trang Lương ngạc nhiên:

“Sao cô biết rõ thế?”

 

Lộ Dao chỉ tay ra phía sau anh.

 

Trang Lương quay đầu lại suýt nữa ngã nhào.

 

Ngay trước cửa hàng blind box, Cơ Phi Mệnh đang đứng đó.

Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn chằm chằm Lộ Dao, giọng trầm khàn vang lên:

 

“Cuối cùng… tôi cũng tìm được cô rồi.”