Sau năm ngày mưa lớn liên tục, cơn hồng thủy cuối cùng cũng dừng lại.
Mực nước bắt đầu rút dần, nhưng từ bốn phương tám hướng, một lớp sương mù màu xám đục đặc lại ùn ùn kéo tới, bao phủ cả không gian.
Chung Như Nghênh nói với Lộ Dao rằng vòng “vô thường” mới này là khói độc.
Lần này, thế giới dường như không hề trải qua giai đoạn chuyển tiếp, mọi thứ diễn ra nhanh đến đáng sợ, như thể đang bị ai đó nhấn nút “tua nhanh”.
Trong khói độc chứa đầy bụi mịn, chất ô nhiễm và hạt virus.
Nếu hít phải, con người sẽ bị tổn thương đường hô hấp, rối loạn thần kinh nhẹ thì sốt, nặng có thể tử vong.
Ngay cả động vật và thực vật biến dị cũng không tránh khỏi ảnh hưởng:
• Cây biến dị chịu tác động ít hơn do cấu trúc cơ thể khác biệt;
• Thú biến dị thì giống người, hít quá nhiều sẽ bị nhiễm độc, suy yếu.
May mắn là cửa hàng blind box có lá chắn ma pháp, có thể ngăn được không chỉ tấn công vật lý mà cả nước lũ, mưa axit hay khói độc thẩm thấu.
Vì thế, họ tạm thời vẫn an toàn nhưng tình hình bên ngoài thì cực kỳ xấu.
Lộ Dao mất cả một ngày để chuẩn bị một lô blind box “chống khói độc giới hạn”, chất đầy kệ pha lê trong cửa tiệm.
Nhân viên đều đeo khẩu trang phòng độc, còn cửa ra vào được lắp thêm lưới lọc sương độc, đề phòng bất trắc.
Tuy nhiên, trong thời gian sương độc bao trùm, không có ai đến mua hàng.
Vệ Huyên và Nhiếp Vũ tạm thời ở lại cửa hàng, buổi tối cũng không dám về chỗ ở.
Lộ Dao ngồi đọc sách trong phòng nghiên cứu. Gần đây cô bận quá, giấc ngủ thiếu trầm trọng, đọc chưa được bao lâu đã gục xuống bàn ngủ.
Tiểu Linh Lan ban đầu ngoan ngoãn trong chậu hoa, ôm quả táo gặm ngon lành.
Nhưng rồi đột nhiên dừng lại, rón rén bò tới gần.
Cô bé nhỏ ngửi bên trái, rồi ngửi bên phải, xác nhận rằng Lộ Dao thật sự đã ngủ say.
Những nhánh lá mềm mại lặng lẽ vươn dài ra khỏi chậu, nhẹ nhàng nâng Lộ Dao lên khỏi mặt bàn.
Bông hoa nhỏ khẽ ngẩng đầu, để lộ hàm răng hình răng cưa sắc bén.
Lộ Dao khẽ cau mày, chậm rãi mở mắt, cảm thấy cả người đang lơ lửng giữa không trung.
Cô nghiêng đầu, đối mặt với khuôn mặt “há miệng to” của tiểu Linh Lan, thản nhiên nói:
“Định ăn tôi à?”
Tiểu Linh Lan lập tức cúi rạp xuống, như thể biết mình bị bắt quả tang, cả bông hoa rũ xuống trông y hệt một đứa nhỏ phạm lỗi.
Lộ Dao nhúc nhích ngón tay, gãi nhẹ lên chiếc cành đang quấn lấy mình.
Tiểu Linh Lan sợ ngứa, vội buông ra.
Mũi chân vừa chạm đất, Lộ Dao đứng thẳng, nhìn chằm chằm vào chậu hoa nhỏ:
“Với năng lực của cô, muốn ăn tôi thì ăn luôn đi, cần gì phải lén lút?”
Đừng nhìn vẻ ngoài nhỏ nhắn xinh xắn chứ một khi ăn thịt thì đúng là hung dữ như quái vật nhỏ.
Tiểu Linh Lan khẽ lắc lắc nụ hoa, như đang làm nũng, không dám nhìn thẳng vào cô.
Sinh vật biến dị trông như có trí khôn, nhưng bản chất vẫn khác xa con người. Lộ Dao cảm nhận được nó không có sinh khí giống người thường, nhưng cũng không thể mãi chiều chuộng được.
Cô nghiêm giọng nói:
“Giở trò nũng nịu vô ích thôi. Muốn gì thì nói thẳng, chứ cứ vòng vo như vậy thì tôi đoán sao nổi.”
【Phát hiện nhân viên dị tộc “Tiểu Linh Lan” trong cửa hàng blind box tăng thiện cảm với chủ tiệm thêm 10%. Thiện cảm hiện tại: 11%.】
Lộ Dao: “…”
Cho ăn cho uống đầy đủ thì không phản ứng gì, ngược lại cứ hung dữ lên là bắt đầu thích.
Thật là khó hiểu mà…
Cô nhịn không được hỏi:
“Chẳng lẽ nghĩ ăn thịt tôi xong là có thể kế thừa cửa hàng này, rồi đồ ăn trong tiệm đều mặc sức mà gặm?”
Tiểu Linh Lan đột nhiên dựng hẳn nụ hoa lên, trông như bị dọa sững.
【Thiện cảm +10%. Hiện tại: 21%.】
Nam Cung Tư Uyển
Lộ Dao vò đầu: “Sao tự nhiên hiểu nhanh thế nhỉ? Chọc tôi thì được, nhưng đừng hù dọa người khác trong tiệm, không thì tôi quẳng ra ngoài thật đấy.”
Tiểu Linh Lan liền bò lại, ân cần muốn dùng nụ hoa cọ vào người cô.
Lộ Dao vội lùi ra sau, tránh xa cái dây leo xanh rì đang quấn tới, chợt nhớ đến lời Trì Cẩn từng nói: “Đừng đối xử quá tốt với nó.”
【Thiện cảm +20%. Hiện tại: 41%.】
Lộ Dao: “… Ờ thì, kiểu thích của mày đúng là đặc biệt thật.”
Bên ngoài, trong làn sương xám dày đặc, một con dị thú nhỏ màu cam đang chạy điên cuồng. Nó khò khè thở dốc, lần theo mùi hương quen thuộc mà lao về phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng càng chạy, tốc độ của nó càng chậm lại. Trước mắt mờ dần, cảnh vật chập chờn.
Nó dừng lại, lắc đầu mấy lần, rồi vẫn cố chạy tiếp.
Không biết đã chạy bao lâu, nó nhìn thấy bóng dáng cửa hàng ngay phía trước gần như chỉ cách vài bước nhưng thân thể đã không còn sức.
Nó ngã xuống đất, đôi mắt màu hổ phách dần khép lại.
Hít phải quá nhiều khói độc, nó đã kiệt sức.
Cửa hàng vẫn ở đó, ngay trước mặt…
Chung Như Nghênh bị thương do thú biến dị tấn công, nên khi thấy con mèo nhỏ ấy, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng:
“Đừng xem thường thú biến dị. Cô định cứu nó thật à?”
Lộ Dao điềm đạm đáp:
“Cứ thử tiêm t.h.u.ố.c giải độc xem sao.”
Cô không để ý đến ánh mắt nghi ngờ của Chung Như Nghênh, lấy ra ống tiêm, từng chút từng chút tiêm t.h.u.ố.c vào miệng con mèo nhỏ.
“Con vật ngã ngay trước cửa tiệm, trông như cố tình chạy về hướng blind box. Đợi nó tỉnh dậy rồi sẽ biết nó muốn gì.”
Thế giới này, không chỉ thực vật biến dị mới có ý thức thú biến dị cũng vậy.
Có lẽ, trong cơn hỗn loạn này, không chỉ loài người đang vùng vẫy để sống sót.
Sau khi tiêm xong, nhịp thở của mèo quất nhỏ dần ổn định lại. Nó chỉ to bằng bàn tay, lông mềm mượt, ấm áp.
Lộ Dao đặt nó lên bàn, lót một chiếc khăn bông cuộn tròn thành ổ nhỏ rồi đặt con mèo vào.
Linh Lan trong chậu nhỏ Vừa thấy Lộ Dao đang mỉm cười dịu dàng nhìn sinh vật nhỏ trên bàn, nó cứng người, giật mình lùi lại suýt rơi khỏi bàn.
Trời ạ, chủ tiệm bắt đầu thích thú biến dị rồi sao?!
Linh Lan cảm thấy bị đả kích nghiêm trọng, lén lút nhích lại gần, định làm nũng một chút để giành lại sự chú ý.
Đúng lúc ấy, con mèo nhỏ khẽ mở mắt. Trong đôi mắt hổ phách long lanh ánh nước, nó thấy ngón tay đưa đến trước mặt thì không chút nghĩ ngợi, cúi đầu l.i.ế.m nhẹ.
Lộ Dao sáng bừng cả mắt, tim như tan chảy.
“Trời ơi, đáng yêu quá đi…”
Linh Lan: “……”
Sau vài cái liếm, con mèo nhỏ dần tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn Lộ Dao, rồi bắt đầu quan sát xung quanh, vẻ mặt bối rối như chẳng hiểu mình đang ở đâu.
Chỉ lát sau, nó phát hiện mấy chiếc máy blind box trong cửa hàng, liền nhảy xuống bàn, chạy loanh quanh một vòng rồi phóng lên quầy.
Lộ Dao nhìn mà bật cười:
“Muốn đổi blind box à? Nhưng phải có tinh hạch mới được đấy.”
Con mèo dường như nghe hiểu, nghiêng đầu nhìn cô một lát rồi chạy về phía sau quầy, trốn vào một góc.
Lộ Dao nhẹ nhàng bước đến, tò mò thò đầu nhìn thử.
Con mèo này tới đây tay không, trên người chẳng có gì, sao đổi được blind box chứ? Chẳng lẽ nó… tự tạo ra tinh hạch?
Linh Lan tranh thủ cơ hội, nhảy tót vào lòng cô, cùng hóng xem con mèo đang làm gì.
Trong góc, con mèo nhỏ ngồi quay lưng lại, phát ra vài tiếng “ư ư” cố sức. Một lát sau, bộp một viên tinh hạch màu vàng kim rơi ra trước mặt.
Nó dùng móng vuốt lật qua lật lại, như thể đang đếm số, rồi ngẩng lên bắt gặp ánh mắt hai “kẻ rình coi”. Đôi mắt hổ phách chớp chớp, kêu lên một tiếng:
“Meo ô!”
Đếm xong rồi, mau lấy đi! Đưa cho ta blind box đi!
Lộ Dao và Linh Lan: “……”
Tinh hạch chẳng phải tương đương với trái tim của thú biến dị sao?
Con này… là loại tiến hóa mới à? Hay chỉ nó đặc biệt như vậy thôi?
Tinh hạch vàng giá trị cao hơn cả loại đỏ, đủ để đổi cả một đống blind box.
Con mèo nhỏ đổi hết sạch mọi thứ trong cửa hàng có thể đổi, Lộ Dao phải nhét hết vào một cái rương, buộc chặt bằng dây thừng, rồi còn đeo cho nó một chiếc khẩu trang chống độc mini.
Nhìn con mèo nhỏ chỉ bằng bàn tay mà kéo cả cái rương nặng trịch, Lộ Dao không khỏi kinh ngạc.
Nó xoay người, lôi chiếc rương chứa đầy blind box ra khỏi cửa, rồi biến mất trong làn sương xám dày đặc.
Lộ Dao nhìn theo bóng con thú nhỏ khuất dần trong làn sương, rồi quay người trở lại cửa hàng.
Linh Lan duỗi cành lá, khẽ cọ nhẹ vào má cô, còn nhiệt tình hơn thường ngày.
【 Phát hiện: “Nhân viên dị tộc của cửa hàng blind box – Tiểu Linh Lan” tăng độ thiện cảm với chủ tiệm thêm 20%. Hiện tại: 81%. 】
Lộ Dao: “……”
(Sao con nào trong tiệm này cũng dễ xúc động thế nhỉ…)
Giữa rừng sâu, con thú nhỏ lôi theo chiếc rương blind box chạy vun vút như gió.
Bầy của nó đang bị kẹt giữa màn sương độc dày đặc, nó phải nhanh chóng quay về — trong rương có t.h.u.ố.c giải và khẩu trang phòng độc, những thứ có thể cứu họ.
Thế nhưng khi quay lại nơi trú ngụ, cảnh tượng trước mắt khiến nó sững sờ bốn bề chỉ còn đất trống hoang vu, không thấy một bóng đồng loại nào.
Nó hoảng hốt chạy quanh tìm kiếm, đôi mắt màu hổ phách đảo liên hồi.