Lộ Dao thu lại tờ giấy manh mối, ôm hai đoạn xương trong tay, xoay người trở về cửa hàng blind box.
Khách trong tiệm vừa thấy cô, lại thấy Harold theo sát phía sau, đều ánh mắt sợ hãi.
Một người có thể hóa thành quái vật khổng lồ, và một “chủ tiệm” có thể điều khiển sinh vật như thế so với dị thú hay thực vật biến dị, hai người này còn đáng sợ hơn nhiều.
Lộ Dao chẳng buồn để tâm đến ánh mắt của họ, chỉ lẳng lặng trở về phòng nghiên cứu.
Cơ Phi Mệnh thì nhìn chằm chằm vào Harold, đầu óc gần như ngừng hoạt động.
Anh vốn biết nhân viên ở chuỗi cửa hàng quanh tiệm ăn vặt đều là sinh vật biến dị, nhưng không ngờ còn có cả rồng.
Loài quái vật mà bình thường chỉ xuất hiện trong truyện cổ hay game fantasy vậy mà giờ lại đứng trước mặt anh, thậm chí còn là đồng nghiệp.
Harold liếc anh một cái, hơi cau mày, giọng điệu chán ghét:
“Anh đúng là vô dụng thật đấy.”
Còn không phải vì tôi không phải rồng à?
Cơ Phi Mệnh rất muốn lật trắng mắt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
So với loài rồng, con người yếu ớt quá mức.
Cho dù anh từng hầu hạ thần linh, cũng chưa từng chứng kiến sức mạnh nào đáng sợ đến vậy.
Sau trận đại chiến, trong tiệm trở nên hỗn loạn, tiếng kêu la không dứt.
Chủ tiệm đã vào phòng nghiên cứu, còn Cơ Phi Mệnh vì không thể bước vào không gian đặc thù ấy, đành bảo Vệ Huyên, Nhiếp Vũ, Tuyết Ca và Linh Lan giữ trật tự, hướng dẫn khách rời đi.
Tưởng Hàn chạy ra quảng trường Trì Cẩn đã hoàn toàn biến mất.
Sống chung nhiều năm, đến hôm nay cậu mới biết, Trì Cẩn thật ra là thực vật đã tiến hoá hoàn chỉnh.
Tưởng Hàn sững người thật lâu, rồi xoay người chạy về cửa hàng blind box.
Khi vào trong, cậu thấy Tập Đình Nhiên cũng đang ở đó, còn mấy người khác thì đứng tụ lại trước văn phòng, ai nấy đều có vẻ muốn tìm gặp chủ tiệm.
Một lát sau, Tưởng Sơn Nhuận bước ra.
Thấy mấy người đứng ngoài cửa, toàn là những người có tiếng trong khu căn cứ ông chợt nhớ đến lời dặn của Lộ Dao trước khi vào phòng thí nghiệm, liền lên tiếng:
“Tôi biết mọi người đều có nhiều thắc mắc. Chủ tiệm đang tiến hành một thí nghiệm rất quan trọng, có thể cần khoảng ba ngày. Hôm nay tạm thời về đi.”
Sau khi tận mắt chứng kiến trận chiến giữa dị thú, thực vật biến dị và rồng, ngay cả những người phụ trách trong căn cứ cũng phải lấy hết can đảm mới dám đến tìm cô.
Bây giờ bị khéo léo đẩy lui, ai nấy đều không dám hỏi thêm.
Dù sao thì, kể từ khi Trường Minh căn cứ bắt đầu hợp tác với cửa hàng của chủ tiệm, ai thân được với cô đều coi như đã đứng đúng phe rồi.
Phần lớn mọi người nghe vậy đều gật đầu, tạm rời đi, dự định ba ngày sau sẽ quay lại.
Tưởng Hàn tiến lên hỏi:
“Ông nội, chủ tiệm không sao chứ?”
Tập Đình Nhiên đã xoay người đi, nghe vậy thì khựng lại.
Tưởng Sơn Nhuận lắc đầu:
Nam Cung Tư Uyển
“Không sao đâu. Có lẽ cô ấy vừa nghĩ ra một ý tưởng mới, đang làm thí nghiệm thôi.”
Tưởng Hàn gật đầu, tạm gác lại nỗi nghi ngờ về Trì Cẩn, chuẩn bị quay về căn cứ.
Chuyện xảy ra hôm nay quá đột ngột, cậu cần thời gian để bình tâm lại.
Quay đầu thấy Tập Đình Nhiên, Tưởng Hàn chỉ tùy ý gật đầu, không có ý định bắt chuyện.
Nhưng Tập Đình Nhiên lại chủ động gọi:
“Đi ra ngoài nói chuyện chút không?”
Tưởng Hàn ngẩn người: “Nói chuyện gì?”
“Ra ngoài rồi nói.” Tập Đình Nhiên vừa nói vừa vòng tay khoác vai cậu, kéo đi.
Phòng nghiên cứu.
Lộ Dao nhanh chóng dựng lên một pháp trận hoàn chỉnh, rồi bắt đầu thí nghiệm.
Cô tiêu hao điểm nhân khí để đổi từ hệ thống ra hai con chuột bạch thí nghiệm.
Sau khi liên tục sửa số liệu và thử đi thử lại hàng chục lần, cuối cùng cô cũng thành công rút ra được dịch năng lượng tinh hạch mà không làm chuột c.h.ế.t.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ở thế giới Vô Thường, dị năng giả đều dựa vào hấp thu năng lượng tinh hạch để tăng cấp dị năng.
Chuột bạch tiêm vào dịch năng lượng mà vẫn sống sót, điều đó khiến Lộ Dao quyết định tự mình thử nghiệm.
Vừa tiêm vào, năng lượng tinh hạch cuộn trào như lửa đốt.
Nội tạng và mạch m.á.u cô như bị thiêu rụi, hơi thở nghẹn lại, toàn thân run rẩy.
Nằm trong pháp trận, cô chịu đựng suốt bốn tiếng, cho đến khi năng lượng ấy dần tách khỏi m.á.u và nội tạng dưới sự dẫn dắt của ma pháp.
Mồ hôi ướt đẫm, Lộ Dao trừng mắt nhìn trần nhà, giọng khàn đặc:
“Cậu nói xem, cách này… liệu có thể lấy được mảnh nhỏ của la bàn không?”
Phòng nghiên cứu trống rỗng. Hệ thống im lặng thật lâu rồi đáp nhỏ:
【 Dù cách này có hiệu quả, nhiệm vụ ở thế giới này cũng đã kết thúc rồi. 】
“Phải ha… Nếu sớm nghĩ ra thì tốt biết mấy.”
Cô che mắt, giọng khẽ khàng: “Bây giờ là mấy giờ?”
【 Tính từ lúc cô vào phòng nghiên cứu, đã trôi qua 34 tiếng 23 phút. 】
“Mới hơn một ngày thôi sao… tôi lại thấy như đã rất lâu rồi.”
Giọng Lộ Dao khàn khàn, cô chống tay ngồi dậy, tìm bộ đồ sạch rồi đi tắm.
Hệ thống hiếm khi dài dòng:
【 Không ăn, không uống, không ngủ; cũng không dùng d.ư.ợ.c phục hồi mà còn tự làm thí nghiệm. Hiện giờ chỉ số cơ thể của cô đã tụt xuống mức thấp nhất. Tắm rửa xong thì ăn chút gì đó rồi nghỉ đi. 】
“Ừ.”
Lộ Dao chỉ thuận miệng đáp, không có tâm trí ăn uống.
Tắm xong, cô vừa ngả người xuống ghế đã thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cô bị đói đ.á.n.h thức.
Mơ màng mở mắt, xung quanh im lặng lạ thường.
Tưởng lão không ở trong phòng nghiên cứu; Tuyết Ca và Linh Lan cũng không thấy đâu.
Lộ Dao bước qua cánh cửa không gian, ra phòng chính của cửa hàng blind box.
Không có khách. Không có nhân viên.
Chỉ có những dãy máy blind box và kệ hàng xếp ngay ngắn, cùng màn hình treo tường đang phát quảng cáo cũ.
Âm thanh quảng cáo vang lên chói tai trong không gian trống rỗng.
Cả tiệm… chỉ còn lại một mình cô.
Một tia cảnh giác dâng lên trong lòng. Nhưng rồi, chẳng hiểu sao, cảm giác ấy lại nhanh chóng tiêu tán.
Cô mở cửa bước ra ngoài và ngay lập tức cứng người.
Trước mắt là một thế giới hoang tàn: đất vàng phủ đầy, xương trắng la liệt khắp nơi, không còn chút hơi người.
“Đây là… thế giới Vô Thường sao? Hay là tôi đang nằm mơ?”
Lộ Dao định gọi hệ thống, nhưng không có bất kỳ hồi âm nào.
Giống như nó đã biến mất.
Từ xa vang lên tiếng núi đá sụp đổ.
Cô nhón chân nhìn quanh, chẳng thấy gì, chỉ có âm thanh mỗi lúc một gần.
Không liên lạc được hệ thống, không mở được kho đồ, Lộ Dao quyết định bước ra khỏi cửa hàng.
Chuyện cần làm phải làm ngay, không được chậm trễ.
Cô men theo tiếng động đi rất xa.
Trên đường không gặp một ai, cho đến khi thấy hai bóng người đang chiến đấu.
Chính xác hơn là một con thú biến dị khổng lồ đang giao chiến với một cây thực vật biến dị.
Lộ Dao dừng lại quan sát, thần sắc dần trở nên quái lạ.
Con thú kia là một con hổ biến dị, mà dáng vẻ lại rất giống con thú vương từng đ.á.n.h nhau với Trì Cẩn ở cửa hàng hai hôm trước.
Trên đầu nó vẫn có một túm lông trắng đặc điểm không thể lẫn.
Chỉ là, con hổ này lớn hơn rất nhiều, và đối thủ của nó là một gốc bạch dâm bụt biến dị.
Lộ Dao thử gọi, nhưng cả hai đều đ.á.n.h đến điên cuồng, không hề để ý đến cô.