Con đường bê tông chạy xuyên giữa khu phố, hai bên là những dãy cửa hàng san sát.
Bên bờ sông phía xa, ba gian tiệm mới, Lộ Dao đứng ở đầu đường, ánh mắt dừng lại nơi một dãy nhà lưng tựa sườn núi.
Phía sau là rừng cây xanh ngắt, sương sớm lượn lờ như khói, gió nhẹ phẩy qua làm cả dãy mặt tiền thoáng ẩn thoáng hiện trong làn hơi mờ ảo tựa như treo mình giữa núi mây.
Lộ Dao giơ tay, chỉ vào một gian đối diện tiệm nail:
“Chọn gian này đi, mở trước, rồi nâng cấp.”
Hệ thống đã đoán được tám chín phần, nhưng vẫn hỏi lại:
【Mở cửa hàng gì?】
Lộ Dao khẽ nhíu mày suy nghĩ, giây sau liền nói:
“Cửa hàng Lông Xù Xù của Lộ Dao.”
Hệ thống im lặng vài giây:
【……Không định suy nghĩ kỹ hơn à? Manh mối lần này là ‘Biển’, mà ‘lông xù xù’ thì chẳng dính dáng gì đến ‘Biển’ cả.】
Lộ Dao ung dung đáp:
“Đúng là có ‘biển’, nhưng chắc không chỉ là ‘biển’. Dù sao hiện giờ xét theo mặt kinh tế, tôi không nên mở thêm tiệm tiêu dùng lớn nữa.”
【Vì sao?】 Hệ thống hỏi.
Lộ Dao mở giao diện trạng thái của chủ tiệm.
Chủ tiệm: Lộ Dao
Tuổi: 22
Số cửa hàng: 3
Nhân viên: 28
Giá trị nhân khí: 883.500
Tài sản: 8,72 triệu
Tiến độ tâm nguyện: 15%
Kho hàng: 40 ô
(Bản đồ phố cửa hàng)
“Nếu nhìn qua thì tháng này vẫn có lời, nhưng tài sản lại tụt hơn ba trăm nghìn. Thêm nữa, nguyên liệu nhập từ đại lục Alexander chưa tính vào chi phí. Tiệm ăn vặt và tiệm blind box đều tiêu tốn quá nhiều, nên tôi muốn tạm hoãn một thời gian.”
Hệ thống không phản bác, lập tức khởi động cổng năng lượng, chuẩn bị mở tiệm mới, đồng thời kích hoạt quá trình nâng cấp không gian và trang trí cơ bản.
Thế nhưng
【Giá trị nhân khí không đủ, nâng cấp không gian thất bại.】
Lộ Dao sững sờ: “Hơn tám trăm nghìn nhân khí vẫn chưa đủ sao?”
Ba tiệm trước chỉ tốn khoảng hai mươi nghìn mỗi lần thăng cấp, sao lần này lại không được?
Hệ thống đáp chậm rãi:
【Vị trí cửa hàng lần này khá đặc biệt, cần tiến hành nâng cấp bảo hộ đặc thù để đảm bảo an toàn cho chủ tiệm và nhân viên.】
“……Bao nhiêu thì đủ?”
【Một triệu.】
“Vậy chỉ có cách chờ các tiệm khác nâng cấp để thu thêm nhân khí thôi đúng không?”
【Đúng vậy.】
Hệ thống cũng rầu rĩ không kém vừa mới thấy chủ tiệm chịu mở tiệm mới, ai ngờ lại đụng trục trặc.
Ngay lúc đó, giao diện hệ thống bỗng bật sáng:
【Cửa hàng Blind Box của Lộ Dao đạt doanh thu 2 triệu blind box tệ, được khách hàng yêu thích, thăng cấp thành cửa hàng sáu sao. Thưởng 1 triệu nhân khí, kèm một lần nâng cấp miễn phí. Chủ tiệm có thể tùy chọn thay đổi hoặc bổ sung sản phẩm blind box.】
!!!
Lộ Dao nắm chặt tay, khóe môi cong lên:
“Tốt! Kịp lúc lắm.”
Hệ thống chỉ biết câm nín:
【……Đúng là cứu nguy phút chót.】
Một triệu nhân khí được đưa vào, cửa hàng nhanh chóng được nâng cấp thành không gian dị giới có thể tiếp đón khách hàng.
Tiếp đó, Lộ Dao lại tiêu thêm hai trăm nghìn để hoàn thiện phần trang trí.
Hệ thống nhắc nhở:
【Thế giới lần này khá đặc thù. Ngoài chủ tiệm ra, các nhân viên cần mang thẻ công tác đặc chế mới có thể vào. Mỗi thẻ cần mười nghìn nhân khí.】
Lộ Dao không do dự, tiêu luôn năm trăm nghìn nhân khí để làm bốn thẻ cho bốn nhân viên mèo những “người” sắp làm việc cho tiệm Lông Xù Xù và thêm một thẻ dự phòng.
Thời gian hoàn tất nâng cấp và trang trí: 12 tiếng.
Ba mẹ con mèo Tam Hoa được Lộ Dao cứu trước đó hiện đang được nuôi tại tiệm nail.
Dạo gần đây, ba con mèo con thường sang tiệm blind box vào buổi sáng, học kỹ năng “săn mồi” từ cọp con vị “thầy giáo” nhỏ nhất nhưng nghiêm túc nhất trong tiệm.
Mèo con, Cơ Phi Mệnh và Bạch Kính chỉ có thể hoạt động trong không gian thật của cửa hàng, không thể vào dị giới, nên không lo bị lạc.
Còn hổ con thân hình chỉ lớn bằng bàn tay, trông còn nhỏ hơn cả mấy chú mèo con kia.
Hổ con tuy nhỏ, nhưng giữa đám mèo con lại cực kỳ có uy nghiêm.
Nó dạy bọn nhỏ săn mồi, lăn lộn, giả vờ đáng yêu, ra dáng một vị “thầy” thực thụ.
Ba con mèo con được nuôi dưỡng gần hai tháng, lớn nhanh trông thấy.
Mỗi con một màu lông, một hoa văn, và tất nhiên một tính cách riêng biệt.
Con đầu tiên là mèo tam thể pha trắng thân hình to nhất, hoạt bát nhất, sở trường đặc biệt là… ăn vạ.
Hễ thấy ai có chân là liền chạy tới cọ vào giày, “meo meo” hai tiếng rồi nằm lăn ra, lộ cái bụng mềm oặt ra xin thương xót.
Lộ Dao bật cười, đặt cho nó cái tên “Ăn Vạ”.
Con thứ hai có n.g.ự.c trắng như tuyết, lưng lại điểm vài vệt vàng cam.
Tính tình hơi ngốc nghếch, đôi mí mắt cụp xuống như lúc nào cũng ấm ức, sở thích là ăn rồi ngủ, ngủ xong lại ăn.
Đầu và móng đều tròn trịa, nhìn qua có chút giống hổ con.
Lộ Dao đặt tên nó là “Không Sao”.
Con thứ ba là con yếu nhất lúc mới được cứu, suýt chút nữa không qua khỏi.
Lông trắng, mặt điểm hoa lê, hai chân trước như mang găng tay trắng.
Nó dịu dàng, thích làm nũng, đặc biệt biết lấy lòng người.
Lộ Dao nhìn nó, khẽ cười: “Điềm Già, cái tên này hợp với mày.”
Trước đây Lộ Dao chưa từng nuôi mèo, nên chẳng hiểu sao ba con rõ ràng cùng một lứa mà màu lông, hoa văn lại chẳng con nào giống con nào.
Nhưng điều đó không quan trọng, đứa nào cũng đẹp đến mức khiến người ta tan chảy, mềm mại, đáng yêu, nhìn thôi đã muốn xoa đầu mãi không dứt.
Mẹ mèo Tam Hoa thì lại khác, toát lên khí chất “đại lão” điềm nhiên.
Trên đầu nó có hai đốm lông hình trái tim nối liền nhau, nên Lộ Dao đặt tên là Nhị Tâm.
Nhị Tâm hằng ngày ở lại tiệm nail, sống an nhàn lười biếng, thích nhất là nằm phơi nắng trên bệ cửa sổ.
Bọn mèo con buổi sáng được mang đi nửa ngày, nó cũng chẳng mấy bận tâm, cùng lắm là chiều đi dạo quanh phố, tối đến lại thong thả trở về.
Lộ Dao đặc chế cho từng con một tấm thẻ công tác nhỏ, ghi rõ tên của chúng.
Đeo lên cổ là chúng chính thức trở thành “nhân viên” của tiệm Lông Xù Xù.
Sáng sớm hôm sau, cửa hàng đã hoàn tất nâng cấp.
Tấm biển lớn khắc dấu móng mèo sáng lấp lánh đã được treo lên, trông vô cùng bắt mắt.
Lộ Dao định vào kiểm tra bên trong, tiện thể gọi mấy con mèo lại.
Đúng lúc ấy, từ con đường lớn phía trước, một chiếc Cadillac và một chiếc Porsche nối đuôi nhau chạy vào khu phố, dừng lại ở bãi đỗ bên hông.
Từ hai xe, Cơ Phi Mệnh và Bạch Kính lần lượt bước xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chủ tiệm, chào buổi sáng.”
Cơ Phi Mệnh biết hôm nay Lộ Dao khai trương tiệm mới, tối qua đã háo hức chờ đợi, sáng nay liền dậy sớm hơn thường lệ mười lăm phút để tới xem.
Bạch Kính đi phía sau, khẽ gật đầu chào.
Anh vốn định đến đưa t.h.u.ố.c cho La Hội An, nhưng khi thấy bên kia phố lại mọc thêm một tiệm mới, lòng hiếu kỳ lập tức trỗi dậy.
“Chào buổi sáng.” Lộ Dao mỉm cười đáp.
“Chủ tiệm, tôi cũng muốn xem thử cửa hàng mới.” Cơ Phi Mệnh hăng hái nói.
Mỗi lần mở tiệm mới đều giống như mở một hộp blind box không ai biết lần này sẽ là thế giới gì, chỉ có thể chờ khoảnh khắc mở cửa để biết đáp án.
Lộ Dao cũng vậy. Cô vẫn chưa rõ cửa hàng “Lông Xù Xù” sẽ nối thông tới đâu, chỉ biết rằng thao tác khởi động lần này có vài điểm khác với trước.
Suy nghĩ một lát, cô quyết định đi cùng một người chắc cũng không sao.
Cô đưa cho Cơ Phi Mệnh tấm thẻ công tác tạm thời:
“Đeo cái này vào. Theo tôi, giữ bình tĩnh, dù có thấy gì cũng đừng hoảng loạn.”
Chiếc thẻ nhỏ giống hệt thẻ đeo cổ của mấy con mèo mặt bạc khắc tên “Lộ Dao”, có dây da mảnh để đeo trên cổ tay.
Cơ Phi Mệnh nhận lấy, đeo lên, nghĩ thầm: Đã từng đối mặt với rồng đen khổng lồ rồi, còn gì có thể khiến anh ta sợ nữa chứ?
Bạch Kính cũng tò mò, nhưng chỉ có một thẻ nên phải đợi Cơ Phi Mệnh ra mới được đổi lượt.
Anh đành quay về tiệm blind box, mang nước cho Tiểu Mập.
Lộ Dao đẩy cửa tiệm Lông Xù Xù, lập tức một luồng hơi lạnh ẩm mang theo hương muối biển ập vào mặt.
Cô khựng lại trong giây lát, rồi bước vào và ngay lập tức cảm thấy bàn chân bị nước lạnh bao phủ.
Nước biển thấm qua giày, lạnh buốt đến tận xương.
“Cửa hàng này… ở trong biển sao?”
Lộ Dao sững sờ.
Trước đó cô còn nghĩ tiệm “Lông Xù Xù” chắc tọa lạc ở vùng ven biển hay sát rừng ven sóng, không ngờ vừa bước qua cửa đã chìm hẳn trong làn nước, đúng nghĩa là ‘chìm giữa biển khơi’.
Khi hoàn toàn bước vào trong tiệm, Lộ Dao phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
Cửa hàng này dừng lơ lửng giữa một khoảng không tròn phẳng giữa lòng biển xanh thẳm, bốn phía là lớp tường mềm trong suốt như một màng mỏng. Từ trong ấy, có thể nhìn thấy rõ thế giới ngoài kia nơi ánh sáng lọt xuống qua làn nước, rong biển xanh biếc đong đưa, san hô lay động, từng đàn cá uốn lượn bơi qua như đang dạo chơi giữa rừng sâu đáy biển.
Cảnh tượng mới lạ đến kinh ngạc, nhưng lại khiến người ta thấy bất an một cách khó hiểu.
Ngay chỗ cửa ra vào có hai bậc thềm, nước biển men theo chân tràn vào, chỉ đi thêm hai bước là chạm đến vùng cạn nơi cát trắng mềm mịn, khô ráo dưới chân. Dường như cửa tiệm hòa làm một với khung cảnh đáy biển, không chút tách biệt.
Bước hẳn lên vùng cạn ấy, mới coi như thật sự tiến vào tiệm “Lông Xù Xù” cửa hàng của cô.
Bên trong bày biện còn khá đơn sơ: một cái nhà cây ba tầng cho mèo, hai chiếc bàn nhỏ, thêm mấy chiếc sô pha lười để ngồi hoặc nằm. Phòng bếp và nhà vệ sinh đều được giấu đi, chỉ treo bảng hiệu nho nhỏ trên vách tường trong suốt.
Cơ Phi Mệnh theo sau, giày cũng ướt sũng. Nhìn chủ tiệm bình thản như không, anh không tiện tỏ ra hoảng hốt, chỉ cố tỏ vẻ trấn định mà đi vào. Khi ngẩng đầu nhìn thấy khung cảnh xung quanh chỉ cần giơ tay là như chạm được vào cả đại dương, anh không khỏi há hốc miệng:
“Cửa hàng này… mở ở dưới đáy biển à?”
Lộ Dao xoay người, khẽ gật: “Xem ra là vậy.”
Cơ Phi Mệnh áp sát vào lớp màng trong suốt, nhìn ra ngoài, càng nhìn càng thấy lo:
“Nhưng bên ngoài toàn là cá, cửa hàng kiểu này làm sao có khách đến được chứ? Mèo với cá… chẳng phải sẽ sợ nhau sao?”
Lộ Dao cũng nhìn theo ánh mắt anh. Cách đó không xa, một bóng đen khổng lồ chậm rãi tiến lại gần, lướt qua ngay phía trên nóc cửa tiệm. Khi nó trườn qua, cả căn tiệm nhỏ như chìm trong bóng tối của nó.
Lộ Dao nhíu mày: “Bức tường trong suốt này có vẻ là vấn đề. Mèo con vốn sợ sinh vật to lớn, ở chỗ này e rằng sẽ bị hoảng sợ mất.”
Cơ Phi Mệnh lập tức rùng mình, nổi hết da gà: “Đừng nói mèo, tôi cũng sợ c.h.ế.t khiếp! Cái thứ vừa bơi qua đó là… cá mập phải không? Cửa hàng này có thật sự an toàn không? Lỡ nước tràn vào, hoặc bị con quái vật đó đ.â.m thủng, chẳng phải tiêu đời?”
Nam Cung Tư Uyển
Ngay lúc ấy, hệ thống bật ra một dòng chữ:
【 Chủ tiệm yên tâm, lần này cửa hàng được nâng cấp chủ yếu là để tăng độ an toàn. Tuy lớp tường nhìn có vẻ mỏng, nhưng thực chất vô cùng kiên cố, tuyệt đối không thể bị phá hỏng. 】
Lộ Dao gật đầu: “Vậy thì tốt. Nhưng còn lũ Mèo, nếu chúng sợ quá thì phải làm sao? Có cách nào khắc phục không?”
【 Có thể dùng 40.000 điểm nhân khí để nâng cấp thẻ công việc của Mèo. Sau khi nâng cấp, trong mắt chúng, các sinh vật khổng lồ dưới đáy biển sẽ thu nhỏ lại, lớn nhất không vượt quá kích cỡ con người. Chủ tiệm có muốn nâng cấp không? 】
Nhìn số nhân khí chỉ còn hơn mười vạn, Lộ Dao khẽ c.ắ.n môi, rồi đành gật đầu chấp nhận.
Dù gì cô cũng chưa từng nuôi thú cưng. Hôm qua khi tìm hiểu về hệ sinh thái biển, cô từng đọc thấy chuyện hải cẩu con bị du khách vây quanh chụp ảnh, bị vuốt ve đến mức sợ hãi mà c.h.ế.t.
Mèo lại vốn nhút nhát, trong tiệm của cô phần lớn đều là mèo con, tâm lý càng dễ tổn thương.
Những sinh vật nhỏ bé này đôi khi yếu đuối đến không ngờ, vì vậy, vì sức khỏe thể chất và tinh thần của “nhân viên cửa hàng”, việc nâng cấp là điều cần thiết.
Cơ Phi Mệnh lúc mới bước vào còn thấy sợ hãi, nhưng đứng thêm một lúc, lại cảm nhận được sự yên tĩnh khó tả nơi đây, tựa như cả thế giới đều lắng xuống.
Ngay khi anh vừa bình tâm, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Bạch Kính đến.
Cơ Phi Mệnh ra mở cửa, đưa thẻ công việc tạm thời cho anh.
Kỳ lạ thay, khi bước ra ngoài, đôi giày ướt của anh lập tức khô ráo.
Lộ Dao đứng trong cửa tiệm, nói vọng ra:
“Anh Cơ, có thể đưa Nhị Tâm lại đây không? Tôi muốn xem thử phản ứng của nó.”
Bạch Kính nhận thẻ, không hỏi gì thêm, trực tiếp bước vào và cũng dẫm một chân xuống nước.
Anh hơi nhíu mày, nhanh chóng bước lên vùng cát trắng khô ráo, rồi chợt khựng lại.
Trước mắt anh là một khung cảnh kỳ ảo rừng rong biển xanh ngát bao quanh, mà một con sò biển khổng lồ đang từ từ mở miệng, lững lờ bơi ngang qua trước mặt anh.
Lộ Dao đứng chờ ở cửa, nhận lấy con mèo Nhị Tâm từ tay Cơ Phi Mệnh. Cô kiểm tra kỹ tấm thẻ công việc treo trên cổ nó, thấy vẫn nguyên vẹn mới yên tâm ôm vào trong tiệm.
Bạch Kính lúc này đang tựa người lên lớp màng trong suốt của vách tường, ánh mắt đắm chìm nhìn đàn cá điêu đang thong thả bơi qua bên ngoài, vẻ mặt hệt như bị thôi miên.
Nhị Tâm dạo gần đây ở tiệm sống sung sướng, ăn ngon ngủ kỹ, bộ lông được chăm đến mượt mà óng ả, vừa chạm vào đã thấy mềm như nước. Nó khẽ xoay người, thoát khỏi vòng tay Lộ Dao, ngẩng cao đuôi, kêu “meo” một tiếng, rồi chậm rãi đi quanh cửa tiệm, vừa đi vừa thăm dò cảnh vật mới.
Đi vài vòng, nó dừng lại bên cạnh vách tường, đôi mắt tròn xoe nhìn đàn cá bên ngoài. Ánh mắt vừa tò mò vừa cảnh giác, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi quá mức, xem ra hiệu quả của thẻ công việc quả thật không tệ.
Lộ Dao thở phào, yên tâm bế thêm ba con mèo con khác vào.
Hai con Không Sao và Điềm Già có vẻ nhát gan hơn, vừa nhìn ra ngoài liền hoảng sợ, chui tọt vào tầng trên của nhà cây cho mèo, trốn lì trong đó không dám ló đầu ra.
Chỉ có Ăn Vạ là gan to vừa kêu “meo meo” vừa cọ vào ống quần Lộ Dao, còn lăn ra đất giơ bụng đòi xoa, một chuỗi hành động quen thuộc đến đáng yêu.
Lộ Dao mỉm cười, đi vào bếp chuẩn bị ít cơm mềm cho mèo con.
Đến khi cô bưng bát cơm ra, Bạch Kính đã nằm dài trên sàn, trong lòng ôm Nhị Tâm, còn Ăn Vạ thì đang hí hửng l.i.ế.m tóc anh.
“Anh vẫn chưa về à?” Lộ Dao hỏi, nhướn mày.
Vị bác sĩ này vốn bận rộn nhà anh mở bệnh viện riêng, bình thường chẳng có mấy khi rảnh. Nếu không nhờ quan hệ của Cơ Phi Mệnh, e là anh chẳng bao giờ chịu đến cửa tiệm nhỏ của cô, chỉ để giúp mấy con mèo truyền dịch.
Bạch Kính vẫn thả hồn, tay vuốt nhẹ bụng Nhị Tâm, giọng mơ màng:
“Nơi này thoải mái thật đấy. Cảm giác ngắm mèo ở đây khác hẳn quán cà phê mèo bình thường, tôi muốn ở thêm chút nữa.”
Lộ Dao không lấy làm lạ. Nghề bác sĩ vốn đã áp lực, mà Bạch Kính lại xuất thân từ gia đình lớn chẳng khác gì Cơ Phi Mệnh. Ngoài việc khám bệnh cho khách thường, đôi khi anh còn phải tiếp đón cả những “khách đặc biệt” như Lộ Dao, tinh thần mệt mỏi là điều khó tránh.
Anh vẫn thường tìm cách xả stress đi quán cà phê mèo, chơi phòng trốn thoát, hay vào công viên mạo hiểm. Nhưng chẳng chỗ nào khiến anh thấy nhẹ nhõm như lúc này, nằm giữa lòng biển, ôm mèo, lặng nghe bong bóng nước nổi lăn tăn ngoài kia.
Lộ Dao đặt bát cơm vào khu ăn của mèo. Nhị Tâm và Ăn Vạ vốn đã quen giờ ăn, lập tức rời khỏi lòng Bạch Kính, chạy đến ngoan ngoãn ăn cơm.
Bạch Kính có hơi tiếc nuối, ngồi dậy, một tay chống đất, ngửa đầu nhìn lên phía trên. Bỗng anh nheo mắt lại, khẽ nói:
“Trên kia… có phải đang trôi cái gì đó không?”
Lộ Dao đang ôm hai con mèo con Không Sao và Điềm Già ra khỏi ổ, thuận miệng đáp:
“Còn có thể là gì được nữa? Ngoài kia ngoài nước thì chỉ có cá thôi.”
Bạch Kính nghiêng đầu nhìn kỹ, chỗ đó hơi xa, mà ánh sáng dưới đáy biển lại yếu, không thấy rõ ràng. Một lát sau, anh chậm rãi nói, giọng có phần nghi ngờ:
“Chủ tiệm… cô lại nhìn xem, thứ kia… thật là cá sao? Hình dáng có chút… quái lạ.”