Hệ thống: 【Tại sao không?】
Lộ Dao: “Có bao giờ ngươi nghĩ đến khả năng… với ta thì châu báu cũng là hàng hiếm không?”
Hệ thống: 【Gian dối! Chủ tiệm rõ ràng vẫn còn mấy chục vạn tiền tiết kiệm, mỗi ngày còn giả bộ than nghèo kể khổ.】
Lộ Dao: “……Ngươi tra tài khoản tiết kiệm của ta?”
Cô quả thực có một khoản tích lũy, nhưng số tiền đó không hề dễ dàng mà có.
Từ nhỏ, Lộ Dao đã không có cha, sống cùng mẹ. Đến trung học, mẹ cô mất vì tai nạn giao thông, để lại cô bơ vơ một mình. Người gây ra tai nạn bồi thường 600 nghìn, nhưng do cô còn vị thành niên nên bị gửi về sống với cậu mợ. Khi trưởng thành, số tiền bồi thường chỉ còn lại 100 nghìn trong tay cô. Để lấy lại khoản đó, cô đã tranh cãi nảy lửa với cả nhà cậu, quan hệ từ đó rạn nứt.
Nhưng chính số tiền đó lại là bước khởi đầu cho cô đầu tư tài chính. Trong thời gian đại học, cô nhận làm vài công việc phụ, thu nhập ổn định. Trước khi tốt nghiệp, tài sản tiết kiệm của cô đã tăng lên vài lần.
Nhưng rồi tai nạn bất ngờ xảy ra trong một chuyến du lịch, cô bị buộc liên kết với hệ thống kỳ quái này, bắt đầu vận hành một tiệm ăn vặt ở dị thế giới. Một nửa số tiền tích cóp mấy năm qua… tan biến chỉ để mở cửa hàng.
Hệ thống: 【Khi chủ tiệm đồng ý liên kết, thì mọi tài sản và ký ức quá khứ của ngài đều liên hệ với ta.】
Nó không cố tình điều tra tài sản của cô, chỉ đơn giản là… “đã biết hết từ đầu”.
Lộ Dao thở dài: “Thôi, tin ngươi lần này.”
Tiền cũng tiêu rồi, người cũng dấn thân, bị biết số tiền tiết kiệm… cũng chẳng phải chuyện lớn nữa.
Hệ thống vẫn chưa chịu từ bỏ:
【Thật sự không cân nhắc mở tiệm châu báu sao? Ngài không thấy manh mối à? Cái móng vuốt trong bức hình là của một sinh vật cực kỳ mạnh, nó nắm giữ kho báu quý giá chắc chắn là loài rất yêu tiền tài!】
Lộ Dao chẳng muốn đôi co với hệ thống, dứt khoát hỏi:
“Ngươi… có thể tự lên mạng không?”
Hệ thống hình như bị sững người, vài giây sau mới trả lời: 【Tất nhiên là có thể.】
Lộ Dao: “Vậy thì tùy tiện vào website của hai tiệm châu báu nổi tiếng mà xem.”
Năm phút sau, hệ thống trở lại với vẻ ủ rũ.
Chớ nói là châu báu đỉnh cấp, ngay cả trang sức phổ thông bình thường, số tiền tiết kiệm của cô cũng không mua nổi hai món.
Lần đầu bắt được manh mối trong thế giới này, hệ thống nhìn dòng chữ “Nhân gian ngũ vị” liền đề nghị cô… bán gia vị.
Từ lúc đó Lộ Dao đã biết hệ thống này chẳng đáng tin chút nào.
Thấy hệ thống cuối cùng cũng im lặng, Lộ Dao quyết định đến tiệm ăn vặt, chuẩn bị chọn phó cửa hàng trưởng.
Lộ Dao đẩy cửa tiệm ăn vặt bước vào, phát hiện không khí hôm nay… có gì đó khác lạ.
Còn nửa tiếng nữa mới tới giờ mở cửa, vậy mà Hạnh Tử, Bạch Minh, Tiểu Gia, Kỳ Sâm, Toàn Thắng Cử và Xích đều đã có mặt. Trước đây họ đều đến đúng giờ, chưa từng đến sớm hay muộn trừ khi có lịch đặc biệt.
Không chỉ đến sớm, các công việc chuẩn bị cũng đã được hoàn tất.
Khi thấy Lộ Dao bước vào, mọi người liền vội vàng tới giúp cô cầm túi, rót nước chăm sóc còn ân cần hơn bình thường rất nhiều.
Lộ Dao mới mở tiệm chưa lâu, phần lớn thời gian đều ở đây, chỉ từng ghé qua “nhạc viên” một lần, thực sự còn chưa hiểu rõ về thế giới này.
Nhưng cô thường xuyên thấy khách hàng đứng ngẩn người ngắm cảnh ngoài cửa sổ, không nỡ rời đi, hoặc nhẹ nhàng vuốt ve mấy chậu cây mọng nước bên bệ cửa sổ như đang ôm lấy một phần thế tục đã mất.
Một cánh cửa sổ ngăn cách hai thế giới. Khoảng cách rõ ràng, không thể vượt qua.
Theo lời hệ thống, chỉ khi trở thành phó cửa hàng trưởng, trói định linh hồn với cô, nhân viên cửa hàng mới có thể bước vào “hiện thực”.
Chỉ cần không ra khỏi phạm vi tiệm ăn vặt, họ có thể tồn tại tạm thời trong thế giới thật.
Lần trước, chính là người chuyển hàng vào tiệm khi cô không ở đó. Đó là đặc quyền lớn nhất của phó cửa hàng trưởng.
Tuy vậy, mọi người không quan tâm đến đặc quyền, chỉ cần có thể tới được “bên kia thế giới” dù chỉ vài phút, dọn bao nhiêu thùng hàng họ cũng tình nguyện.
Lúc này, Kỳ Sâm bước ra trước:
“Chủ tiệm, tôi quen thuộc bên thế giới kia, cũng biết cách giao tiếp với bên vận chuyển. Tôi làm phó cửa hàng trưởng chắc chắn ổn.”
Được trở lại hiện thế, với Kỳ Sâm mà nói, chính là một niềm an ủi to lớn.
Chỉ cần nghĩ đến việc có thể “trở về”, tim anh lại đập thình thịch vì kích động.
Tiểu Gia lập tức phản đối:
“Dọn hàng thôi mà, ai chẳng làm được? Tiểu Kỳ đến cái nhạc viên còn không dám vào, tôi nghi ngờ anh không được đấy!”
Tiểu Gia nói câu đó chẳng khác nào chọc trúng tử huyệt của Kỳ Sâm.
Ký ức thời còn là người chơi từng bước vào nhạc viên vẫn còn in sâu trong đầu anh, khiến sau khi thay đổi thân phận, anh luôn giữ khoảng cách với nơi đó vừa sợ vừa kính.
Kỳ Sâm gượng cười, cố lấy dũng khí:
“Làm phó cửa hàng trưởng thì liên quan gì đến chuyện có vào nhạc viên hay không?”
Hạnh Tử chen vào:
“Phó cửa hàng trưởng không chỉ lo chuyện trong tiệm, mà còn phải xử lý kịp thời các tình huống với khách. Khách của chúng ta đa số là người của nhạc viên, còn có cả lính gác. Tiểu Kỳ anh sợ vậy, làm sao ứng phó nổi?”
Bạch Minh cũng bước ra. Cậu thiếu niên mới 16 tuổi còn mang nét trẻ con trên khuôn mặt, nhưng giọng điệu lại vô cùng vững vàng:
“Để em làm đi. Em có hồn lực mạnh, biết cách giao tiếp với người sống, sẽ không để lộ sơ hở. Trong bếp làm nhiều rồi, em cũng có kinh nghiệm tiếp khách.”
Tiểu Gia chu môi, thì thào:
“Bị quỷ dọa đến mức cúi rạp người xuống trước mặt lính gác thì sao mà khiến người khác yên tâm được.”
Bạch Minh tai rất thính, nghe rõ từng chữ, lập tức đứng khựng lại:
“………”
Xích đứng một bên cười trộm, đang định mở lời tranh cử, còn chưa kịp nói thì đã bị cả đám dùng ánh mắt “Người mới còn đang trong giai đoạn thử việc, đừng có chen vào gây náo loạn” đẩy lùi.
Toàn Thắng Cử cũng có ý định ra tranh cử, nhưng tự biết mình bình thường, so với mấy người từng là đại lão trong nhạc viên thì đúng là lép vế, nên chỉ yên lặng ngồi một bên cười gượng.
Hạnh Tử là người chủ động nhất. Cô bước đến ngồi cạnh Lộ Dao, khoác tay cô đầy thân thiết, nói thẳng không quanh co:
“Chủ tiệm, chị cũng muốn làm phó cửa hàng trưởng.”
Đối mặt với ánh mắt sáng rực chờ mong của từng người, Lộ Dao cúi đầu, thoáng do dự.
“Việc trói định linh hồn… có giới hạn số người không?”
Hệ thống trả lời:
【Chỉ cần đối phương tự nguyện lập khế ước với ngài, thì không bị giới hạn. Chủ tiệm định làm gì vậy?】
Lộ Dao ngẩng lên nhìn mọi người, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc:
“Trước tiên, tôi muốn mọi người hiểu rõ một chuyện sau khi trói định linh hồn với tôi, các bạn sẽ mất đi khả năng được ‘hồn về’.”
Cô từng làm ra món ăn khiến một số người hồn về dù chỉ là xác suất rất nhỏ, nhưng vẫn là hy vọng mà nhiều người nắm lấy.
Nếu linh hồn bị trói định với cô, nghĩa là từ bỏ hoàn toàn khả năng trở lại như trước.
Những người đó… sẽ trở thành một phần của cô, mãi mãi thuộc về tiệm ăn vặt này.
Tiểu Gia thản nhiên nói:
“Em chỉ muốn mãi mãi ở bên chủ tiệm thôi.”
Hạnh Tử gật đầu theo:
“Chị cũng vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Minh trầm ngâm vài giây rồi nghiêm túc nhìn về phía Lộ Dao:
“Chủ tiệm ở đâu, nơi đó chính là nhà của em.”
Hạnh Tử nhảy dựng lên, giơ tay đánh nhẹ vào người Bạch Minh:
“Xảo quyệt!”
Toàn Thắng Cử cũng lặng lẽ đứng lên, đi đến cạnh Lộ Dao:
“Tôi cũng nguyện ý.”
Ngược lại, người lúc đầu tranh giành mạnh mẽ nhất là Kỳ Sâm thì lại bắt đầu do dự.
Nếu còn có cơ hội trở lại, anh vẫn muốn rời khỏi nơi này.
Kỳ Sâm im lặng, nhưng Lộ Dao đã hiểu rõ quyết định trong lòng anh.
Cô đứng dậy:
“Tôi muốn nói ý kiến của mình. Tôi định áp dụng chế độ phó cửa hàng trưởng luân phiên trong tiệm, mỗi người đảm nhiệm một lượt, chia ca trực nhật và xử lý công việc. Mọi người thấy sao?”
Hạnh Tử ôm chầm lấy Lộ Dao, hưng phấn reo lên:
“Quá tuyệt vời, chị thích chủ tiệm nhất luôn!”
Mọi người cũng không có ý kiến gì, Lộ Dao cảm thấy đây có lẽ là phương án tốt nhất hiện tại.
Hệ thống:
【Chúc mừng chủ tiệm đạt được danh hiệu “Đại sư trứ danh của Thành phố Diêu Quang”.】
Lộ Dao: “…Cảm ơn.”
Xích cũng lặng lẽ tìm đến Lộ Dao, nói thời gian thử việc đã kết thúc, cậu cũng muốn trói định linh hồn.
Lực hồn càng mạnh thì linh hồn càng khó “hồi hồn”. Những người như Xích, Hạnh Tử, Tiểu Gia, Bạch Minh đều hiểu rất rõ điều đó. Họ thà từ bỏ cơ hội nhỏ nhoi ấy, để giữ lấy sự ấm áp hiện tại và cảm giác “về nhà” khi ở bên Lộ Dao.
Lộ Dao đồng ý.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong tiệm, cô lần lượt lập khế ước linh hồn trước là với Bạch Minh, sau một vòng lại đến Hạnh Tử.
Khi trói định với Bạch Minh, Lộ Dao thấy được một số ký ức của cậu:
Khi còn sống, cậu là một nam sinh cấp ba ưu tú, kỷ luật bản thân, còn có chút đáng yêu. Nếu không phải vì một lần cứu người, hai năm nữa có lẽ cậu đã thi đại học.
Nhưng trong lần cứu người ấy, Bạch Minh không hề nghĩ rằng mình sẽ chết.
Sau khi qua đời, vì lo cha mẹ không chịu nổi cú sốc, chấp niệm của cậu trở nên sâu đậm. Trong mơ hồ, cậu lao vào Mộng Chi Hương, trở thành Bạch Minh hiện tại.
Lộ Dao cũng nhìn thấy điều khác thường hơn.
Một thanh niên tóc bạc, mắt đỏ, đứng giữa ranh giới hai thế giới, chờ đợi Bạch Minh.
Hắn bám vào cơ thể cậu, hóa thành hình dáng của cậu, rồi theo cậu cùng bước vào Mộng Chi Hương.
Buổi chiều có hàng hóa cần nhập kho, Lộ Dao giao việc cho Bạch Minh, để cậu thay mặt tiếp nhận với tư cách phó cửa hàng trưởng.
Thẻ bài công tác do hệ thống phát hành có hiệu lực đặc biệt, chỉ khi mang theo nó mới có thể mở ra tinh môn.
Khi nhân viên giao hàng đến, Lộ Dao dẫn theo Bạch Minh ra ngoài.
Bạch Minh đứng dưới hiên nhà, cảm giác mọi thứ trước mắt đều mới mẻ, rực rỡ như lần đầu tiên được sinh ra lần nữa.
Không khí thoảng mùi cỏ xanh nhè nhẹ, gió mát lướt qua làn da mát rượi.
Cảm giác chân thật này, ngay cả trò chơi nhạc viên cao cấp nhất cũng không thể mô phỏng nổi.
Nam Cung Tư Uyển
Lộ Dao giới thiệu với nhân viên giao hàng:
“Đây là nhân viên cửa hàng bên tôi, họ Bạch. Nếu sau này tôi không có ở đây, có việc gì cứ tìm cậu ấy.”
Bạch Minh hồi thần, lễ phép gật đầu chào:
“Chào anh.”
Nhân viên giao hàng giật mình, vội vàng gật đầu đáp lễ, trong lòng thì thầm:
Cái tiệm ăn vặt nhỏ bé này ngày thường chẳng thấy mấy khách, vậy mà còn tuyển thêm nhân viên? Kỳ lạ thật, chẳng khác nào gặp quỷ!
Sau khi nhập hàng xong, Hạnh Tử và Tiểu Gia lập tức vây lấy Bạch Minh, nhao nhao hỏi cậu xem thế giới bên ngoài trông như thế nào.
Bạch Minh mỉm cười nhẹ, trong mắt ánh lên tia sáng dịu dàng:
“Rất đẹp. Em chỉ muốn mãi mãi được đứng trong gió ấy.”
Hạnh Tử chắp tay trước ngực, mắt sáng long lanh:
“Tôi chờ không nổi nữa rồi!!!”
Lộ Dao lên lầu tìm Kỳ Sâm, đưa cho anh ba chiếc nhẫn đen lấy từ chỗ Bạch Giản:
“Anh có biết giá thị trường mấy loại nhẫn giới hạn như thế này khoảng bao nhiêu không?”
Kỳ Sâm sững người làm rơi luôn ly thủy tinh trong tay, giọng run run:
“Sao cô lại có nhiều nhẫn đen thế này?”
Lộ Dao: “Thủ vệ trưởng cho.”
Kỳ Sâm câm nín vài giây, rồi nói:
“Loại nhẫn đen mới này trên thị trường có giá từ 200.000 đến 500.000. Nhưng tốt nhất cô nên nhờ người quen bán giúp, kẻo bị người khác để ý theo dõi. Cô có thể tìm Trang Lương.”
Lộ Dao âm thầm hiểu ra đại khái. Nhưng cô không có ý định tìm Trang Lương, cảm giác anh ta cũng chẳng muốn gặp lại mình.
Cô đăng nhập diễn đàn nhạc viên, dạo quanh một vòng để nắm giá cả. Trên đó có rất nhiều người đang tìm mua nhẫn giới hạn.
Lộ Dao quay một đoạn video ngắn giới thiệu chi tiết về nhẫn đen, báo giá 300.000, và đăng bán ngay lập tức.
Rất nhanh, phía dưới đã có người nhắn lại:
“Mắc quá! 300.000? Là nhẫn mới à?”
“Dù là hàng mới, cũng đâu đến mức đắt như vậy? Cái giá này khác gì cướp trắng?”
“Trước kia có thể có mấy người giàu tiêu tiền như nước mà mua, nhưng bây giờ bọn lừa đảo quá nhiều, ai biết được đây có phải thật sự là hàng mới? Nhẫn đen đúng là hiếm, nhưng không phải không có, loại rẻ rẻ nhặt một phát là được cả đống.”
“Tản đi, đừng để bị vặt như dê béo.”
Các kiểu bình luận chê bai như: nhẫn giả, giá quá đắt, lừa đảo… không ai thực sự có ý định mua. Lộ Dao xem một lúc rồi cũng lặng lẽ rời khỏi diễn đàn.
Chuyện bán nhẫn cô không vội, tối qua cô kiểm kê lại khoản “tiền mềm” mà các nhân viên cửa hàng tích lũy được, có hơn 50.000, đủ để vận hành tiệm ăn vặt trong khoảng mười ngày.
Lộ Dao khoác túi lên lưng, đi vòng quanh phố nơi có tiệm, quyết định cần phải xác định địa chỉ cho cửa hàng thứ hai.
Tiệm ăn vặt liên kết với nhiều thế giới, quá đặc biệt có chút nguy hiểm nên cửa hàng mới tốt nhất nên cách biệt hẳn với nó.
Cô nhanh chóng tìm được một mặt bằng phù hợp: cách tiệm ăn vặt hai căn, vẫn nằm bên bờ sông, diện tích gấp ba lần tiệm ăn vặt hiện tại.
Giống như tiệm ban đầu, nơi này cũng cần được nâng cấp thành không gian đặc biệt thì mới có thể đón khách.
Lộ Dao thành thạo vẽ lại sơ đồ thiết kế, tiêu tốn 100.000 điểm nhân khí để nâng cấp cửa hàng, rồi đơn giản trang trí qua một lượt.