Một bộ xương khô khoác pháp bào đen viền vàng lộng lẫy, tay cầm pháp trượng, đứng chắn ngay cửa lớn. Trong hốc mắt trống rỗng lập lòe ánh đỏ.
Thời gian đình trệ chính là thứ ma pháp tối thượng do tử linh đại pháp sư Ambrose nghiên cứu ra từ ma pháp hắc ám.
Phạm vi ảnh hưởng của ma pháp lên tới 500 mét, khi được kích hoạt, toàn bộ mọi vật thể trong khu vực đều rơi vào trạng thái ngưng đọng tuyệt đối như bị đóng băng giữa dòng thời gian. Chỉ có người thi triển pháp thuật mới có thể tự do di chuyển trong khoảng hở mong manh đó.
Tử linh đại pháp sư Ambrose vừa mới bước vào tiệm nail đã lập tức tung ra phép đình chỉ thời gian. Trong tích tắc, toàn bộ không gian như c.h.ế.t lặng. Nhân loại, ma vật, ác ma, thậm chí cả cự long đều đứng yên như tượng đá: bất động, vô thanh, vô thức.
Nhưng lại có một người không hề bị ảnh hưởng.
Ambrose sững sờ. Tại sao ma pháp ngưng đọng thời gian của hắn lại không thể trói buộc được nhân loại này?
Người mới đến rõ ràng không mang ý tốt. Lộ Dao siết chặt chuôi tiểu đao tu giáp trong tay, ánh mắt cảnh giác cao độ. Tuy rằng cô đã “câu” được một tử linh đại pháp sư, nhưng cự long hay ác ma lại chẳng thể dùng để cân bằng tình huống lần này, quả thực có hơi khó xử.
Song, nếu so với Ma Thần đại nhân, vị pháp sư tử linh trước mặt này vẫn còn thua xa.
Ma Thần từng ghé qua cửa hàng, quần áo rách bươm, vẻ ngoài thảm hại, vậy mà sức ép từ ngài khiến tất cả như bị đè ép dưới đáy biển. Còn tử linh đại pháp sư Ambrose mặc dù áo bào hắc kim lộng lẫy, quyền năng hiển hiện lại không khiến cô có cảm giác nghẹt thở ấy.
Nghĩ tới đây, Lộ Dao đột nhiên cảm thấy có khi cô có thể xử được hắn.
Khi còn học ma pháp, cô cũng từng học qua vài đòn tấn công, dù chưa bao giờ dùng đến. Bây giờ, có lẽ là lúc thử nghiệm.
Tử linh pháp sư rõ ràng sở hữu một loại đại pháp có thể ngắt luồng thời gian, nhưng không hiểu sao nó lại chẳng có tác dụng gì với Lộ Dao.
Ma pháp sư thường không giỏi cận chiến, Clarissa chỉ là một ngoại lệ hiếm hoi. Nhưng đối với tộc bất tử, những kẻ đã c.h.ế.t mà vẫn tồn tại, không còn bị trói buộc bởi thân xác, g.i.ế.c c.h.ế.t bằng sức mạnh thể chất gần như là điều không tưởng. Cho dù cô có đánh gãy xương hắn bao nhiêu lần, Ambrose vẫn có thể đứng dậy như chưa hề bị thương.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lộ Dao. Nếu mình có thể mở lối sang thế giới khác bằng Tinh Môn, thì liệu sức mạnh của Ma Thần trong thế giới kia cũng có hiệu lực ở đây không?
Không chần chừ, cô lấy ra một mảnh xương ngón tay mà Ma Thần đã tặng, chậm rãi tiến lại gần Ambrose.
Khi xương ngón tay lộ diện, không khí trong phòng nghiên cứu đột ngột lạnh đi. Cảm giác buốt giá xuyên qua da thịt, lạnh đến tận linh hồn như có thứ gì đó khủng khiếp ngoài thế giới này đang lặng lẽ nhìn xuống.
Đôi hốc mắt đỏ rực của Ambrose khẽ rung động. Hắn lập tức nhìn chằm chằm vào tay Lộ Dao, vô thức lùi lại một bước:
“Cái đó chẳng lẽ là…”
Hắn d.a.o động.
Lộ Dao giơ cao mảnh xương trắng tinh trong tay, ánh mắt và thần sắc đều bình thản đến kỳ lạ. Giọng nói của cô chậm rãi vang lên, mang theo vẻ uy nghiêm không hợp với một chủ tiệm nail bình thường:
“Tiệm của tôi chỉ là một cửa hàng làm móng nho nhỏ. Giữa chúng ta không có thù oán gì. Tôi không hỏi mục đích ông đến đây làm gì, nhưng mong ông rời đi ngay lập tức. Nếu không…”
Chưa kịp dứt lời, một con số đỏ chói liền hiện lên lơ lửng trên đầu Ambrose.
Không nghi ngờ gì nữa Ma Thần đại nhân mới là chân chính Tử Thần.
Tử linh đại pháp sư lập tức lùi lại lần nữa, móng vuốt xương khô run rẩy giơ lên, vội vàng xua tay:
“Bình tĩnh! Xin hãy bình tĩnh! Có gì từ từ nói!”
Người con gái trước mặt lại có thể nắm trong tay vật thuộc về Tử Thần. Không chỉ từng đặt chân đến hoàng tuyền, gặp mặt Tử Thần, mà còn được ngài ấy ban tặng thần khí.
Ambrose rốt cuộc đã hiểu, mình đến nhầm chỗ rồi.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?!
Bên ngoài sảnh chính, một luồng hắc viêm bốc lên từ mái tóc Harold. Từng đốm đen như thiêu đốt thời gian bị đóng băng, gãy vụn như kính vỡ.
Giữa âm thanh loảng xoảng vỡ nát, Harold chớp mắt, đảo mắt nhìn quanh. Tư Kim, Tina, ác ma và Slime vẫn như tượng sáp, bất động giữa không gian bị phong tỏa. Vừa nghĩ đến Lộ Dao, anh lập tức bật dậy, lao như tên b.ắ.n về phía phòng nghiên cứu.
Vừa đến nơi, cảnh đầu tiên đập vào mắt anh là tử linh đại pháp sư nằm vật ra bên cửa. Không chần chừ, Harold giơ tay, móng vuốt rồng bọc hắc viêm tung một quyền thẳng xuống thiêu rách lớp pháp bào sang trọng.
“Rắc——”
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang vọng, tro tàn bay khắp nền. Ngọn lửa đen vẫn âm ỉ cháy lan, thiêu đến tận hồn phách. Hộp sọ lăn lông lốc đến sát chân Lộ Dao.
Bình thường, tộc bất tử không dễ chết. Dù xương vỡ vụn, chúng vẫn có thể tự phục hồi. Nhưng ngọn lửa của Harold, nó không chỉ thiêu xương thịt, mà còn thiêu đến tận linh hồn.
Ánh mắt Ambrose đỏ rực, cố gắng liếc về phía Lộ Dao, môi cử động như muốn nói gì đó.
Harold đá văng chiếc đầu lâu đi, quay sang hỏi Lộ Dao:
“Cô có sao không?”
Lộ Dao lắc đầu, ánh mắt không giấu nổi ngạc nhiên. Harold lại có thể phá vỡ thời gian đình trệ của tử linh đại pháp sư ư?
Tiểu Hắc Long này mạnh thật.
Cô khẽ thở ra, đè xuống hồi hộp, thu lại khớp xương tay của Ma Thần vào kho hàng, chỉ cầm theo tiểu đao tu giáp.
“Không sao, chỉ bị dọa chút thôi.”
Harold bắt chước dáng vẻ thường ngày của cô, cẩn thận nắm tay kiểm tra, rồi đi vòng quanh cô vài vòng, xác nhận không thương tích gì mới yên tâm.
Vừa lúc ấy, thời gian đình trệ tự động được gỡ bỏ cự long, ác ma, Slime và Nhân tộc đều dần tỉnh lại.
Ambrose vừa định mở miệng nói gì, liền bị Harold đá văng dính chặt lên tường, hộp sọ lõm hẳn một mảng. Còn chưa kịp phản ứng, Tư Kim đã lạnh lùng nghiền nát đống xương dưới chân. Tina cũng tiến lại gần.
Clarissa bán ác ma giơ cao lưỡi liềm đỏ như máu, lưỡi d.a.o cà trên nền gạch phát ra âm thanh sắc lạnh khiến người ta rợn da gà.
Lúc Mumu và Eugenia đuổi tới nơi, Ambrose đã bị đánh lăn lóc mấy vòng.
Hốc mắt của tử linh đại pháp sư sáng tối đan xen, trông chẳng khác gì một kẻ buông xuôi mọi thứ, sống không còn gì luyến tiếc.
Lộ Dao thấy cũng đủ rồi, lên tiếng:
“Được rồi, dừng tay.”
Tư Kim nheo mắt như cắt, giọng lạnh lẽo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chủ tiệm thấy không thuận mắt, thì lôi hắn ra núi hoang xử lý.”
Tina mắt lóe lên ánh đỏ:
“Hay ném cho thầy bọn mình giải trí cũng được.”
Trăm năm trước, Nhân tộc từng chơi xỏ cự long. Giờ, đến tộc bất tử cũng muốn thử vận may sao?
Clarissa chậm rãi kéo lưỡi liềm cắm xuống sàn, khóe môi nhếch lên:
“Thu hồn cũng là chuyên môn của tôi.”
Mumu cau mày, giơ móng vuốt nhỏ quơ quơ:
“Kỉ kỉ!” (tạm dịch: Đừng đánh nữa!)
Chỉ có Eugenia là sắc mặt tái nhợt, cảm giác đồng đội của mình đang dần trở thành một kiểu sinh vật khác.
Ambrose một tử linh đại pháp sư cao ngạo giờ chỉ còn như trái bóng xương sọ, bị cự long và ác ma đá tới đá lui không thương tiếc.
Trước đây, nhiệm vụ chỉ là xử lý một tiệm nail nhân tộc nho nhỏ. Nếu thành công, mọi châu báu, dược liệu và đá ma pháp cao cấp trong tiệm sẽ thuộc về hắn.
Ai ngờ đụng nhầm ổ rồng.
Ambrose vì muốn lấy được viên Cực Tinh, do dự mãi cuối cùng mới quyết định tới nơi này một chuyến.
Sớm nên nghĩ ra rồi, chỉ có loài rồng mới có thể tìm được bảo vật như thế, làm sao lại xuất hiện ở một tiệm nhỏ của loài người bình thường cơ chứ?
Lúc này, ngoài cảm giác hối hận, hắn chỉ còn… hối hận hơn nữa.
Lộ Dao thở dài, lại lên tiếng:
“Cái đó… tôi hiểu cảm giác của mọi người, thực sự. Thật ra tôi cũng rất tức. Nhưng nếu nói về mức độ trừng phạt thì cái kiểu tra tấn thể xác thế này với một xác sống bất tử như hắn, đúng là chẳng thấm vào đâu.”
Tư Kim biết chủ tiệm của mình đầu óc luôn hơi khác người thường, tạm dừng động tác:
“Chủ tiệm muốn xử lý sao?”
Tina và Clarissa cũng ngừng tay, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lộ Dao.
Thậm chí đến cả Ambrose cũng chậm rãi nghiêng cái đầu trụi xương sang phía cô, trong hốc mắt rỗng tuếch lại thấp thoáng ánh lên một tia hy vọng kỳ quặc.
Nhân loại suy nghĩ có hạn, dẫu có đưa ra kiểu trừng phạt nào tàn khốc, cũng tuyệt đối không thể sánh bằng việc bị giao cho “phụ huynh” nhà rồng xử lý, đó mới thật sự là địa ngục.
Lộ Dao chống cằm, giọng điệu nhàn nhạt:
“Cho hắn làm phó mỹ giáp trước đi. Cái loại phong cách ‘thời thượng tiên phong’ ấy. Sau đó nếu mấy người còn chưa hả giận, thì cứ xử lý sao cũng được, tôi sẽ không can dự nữa.”
Vì nhiệm vụ này, cô thực sự đã phải vắt hết óc suy nghĩ.
Ambrose mất một lúc mới chắp vá lại được bộ xương rã rời của mình. Áo choàng pháp sư màu đen kim loại trên người sớm đã rách bươm chẳng còn ra hình dạng gì.
Hắn không dám than vãn, càng không dám mặc đồ mới, chỉ biết kéo đại cái áo cũ khoác lên, cố gắng ra vẻ thảm hại để mong bọn họ mềm lòng.
Dù gì thì trước mặt rồng trưởng thành, một pháp sư tử linh dù có mạnh đến đâu cũng chỉ là con kiến.
Huống hồ, bên cạnh còn có cả cô nàng Nhân tộc kia, tay cầm ngón tay Tử Thần.
Ambrose không biết “mỹ giáp” là thứ quỷ quái gì, nhưng nghe giọng điệu của chủ tiệm, hắn đoán tám phần là một kiểu trừng phạt cực kỳ nhục nhã.
Hắn ngồi co ro ở bên cạnh bàn gần cửa sổ, ánh nắng chiếu lên khung xương trắng lóa, làm hắn hơi đau đầu.
Không được quyền chọn kiểu mẫu, hắn đành chìa bàn tay chỉ còn xương ra, lòng đầy thấp thỏm, không biết sẽ bị “biến hình” thành cái thứ gì nữa đây…
Từng là một pháp sư tử linh hùng mạnh, giờ lại rơi vào hoàn cảnh đáng xấu hổ thế này thật sự khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Bên ngoài, có long tộc canh giữ. Ambrose chẳng dám than vãn nửa câu.
Tina thò đầu vào nhìn chằm chằm mấy ngón tay xương trụi lủi của Ambrose, có chút khó xử.
Eugenia nhíu mày:
“Hắn không có móng tay, thì vẽ kiểu gì?”
Tina bình thản đáp:
“Cạo ra là được. Dù sao cũng toàn là xương, dùng d.a.o nhỏ khắc móng tay giả lên là xong, tô màu nữa là đẹp.”
Mumu nhăn trán:
“Mài kiểu đó xấu lắm, còn nông nữa. Mà xương hắn nhỏ quá, khó làm hoa văn gì đẹp.”
Eugenia: “…”
Trước đây Eugenia từng nhiều lần cảm thấy mình không thể hòa nhập được với đồng đội, lý do đơn giản là… cô nàng chưa đủ biến thái.
Ambrose: “……”
Cái đội này đúng là không phải dạng vừa, đến cả Slime cũng có khí chất kiêu ngạo.
Nam Cung Tư Uyển
Lộ Dao: “Cứ gắn móng đi, tạo hình trước, rồi dùng ma pháp trận cố định lại là được.”
Bình thường lúc luyện tập, đám Tina cứ tưởng những móng nhỏ kia chỉ để luyện tay nghề, nào ngờ hôm nay mới biết hóa ra chúng còn dùng để gắn lên người khác.
Lộ Dao lôi ra một hộp móng phiến nhựa, đối chiếu với những ngón tay xương xẩu của Ambrose để bắt đầu tạo hình.
Đúng như Mumu nói, xương tay của tử linh pháp sư quá mảnh, giáp phiến cỡ bình thường hoàn toàn không dùng được. Lộ Dao phải cắt gọt ra những tấm cực nhỏ, vừa vặn mới dán lên được.
Cô cảm thấy để nhỏ quá thì xấu, nên chọn tạo hình lớn hơn một chút, sau đó thu nhỏ lại bằng ma pháp cho vừa vặn.
Ban đầu, đám cự long không cho rằng việc làm móng tay cho một tên bất tử tộc lại được xem là hình phạt. Dù gì bọn họ vốn thích mỹ giáp, còn coi đó là sự tán dương cái đẹp.
Thật ra bọn họ chỉ nể mặt chủ tiệm mới nhẫn nhịn, định bụng đợi chủ tiệm làm xong giáp, sẽ nhân cơ hội dần cho tên tử linh kia một trận.
Nhưng lúc nhìn thấy Ambrose một bộ xương trơ trọi, đôi mắt rỗng không lại ánh lên tia chờ mong khi được dán móng tay lên, các cự long lại thấy… có chút tội nghiệp.