Chờ hắn nói xong, Tiêu Diễn mới thong thả lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ bằng gấm vàng, giơ lên cao:
“Ồ?
“Trẫm đã tra xét kỹ nhật ký sinh hoạt của tiên đế.
“Ngày mà mẫu thân ngươi bắt đầu có ngươi, tiên đế đang ngự giá tuần du vùng Giang Nam để thị sát nạn lụt.
“Còn Thái phi… khi ấy đang ở hành cung ngoại ô kinh thành để tránh nắng hè.”
Sắc mặt Thái phi Tạ thị lập tức tái xanh.
Tiêu Diễn nhìn lướt qua bà ta, khóe môi cong lên đầy châm biếm:
“Trùng hợp thay, trẫm cũng tra được rằng, vào đúng thời điểm ấy, trong hành cung có một tiểu thị vệ mất tích.
“Khi tìm về quê nhà hắn, trẫm đã thấy…
“Một chiếc tín vật giống hệt chiếc tín vật trong tay ngươi.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn chuyển sang Tạ Cư An.
“Vậy nên, đúng là Thái phi là mẫu thân ngươi.
“Nhưng phụ thân ngươi ư?
“E rằng chỉ là một thị vệ hèn mọn mà thôi.
“Thảo nào Thái phi vứt bỏ ngươi từ khi mới sinh.”
Tạ Cư An sững người, ngón tay đang nắm tín vật bỗng run lên.
Hắn lắp bắp, ánh mắt mờ mịt:
“Không… không thể nào…
“Ta là hoàng tử… ta… ta là cốt nhục của tiên đế…”
Thái phi Tạ thị nghe vậy liền hét lên:
“Câm mồm!
“Không được nói nữa!
“Giết hết bọn chúng!
“Giết sạch!
“Chỉ cần tất cả c.h.ế.t hết, thì sẽ không còn ai biết được bí mật này!”
Hắc y nhân lập tức tuân lệnh, đồng loạt rút kiếm xông lên.
Tạ Cư An vẫn đứng yên như trời trồng, mặt mũi trắng bệch, hoàn toàn bị sự thật đánh gục.
Phủ Thái phó khi ấy cũng có vài tên gia đinh nhảy vào trợ giúp, nhưng vừa tới gần Tiêu Diễn thì ta đã tung chân đá văng một tên.
Người đó ngã nhào ra đất, miệng hộc máu.
“Phủ Thái phó nuôi phản tặc, đúng là không biết sống chết!” , ta lạnh giọng quát.
Tiêu Diễn khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn bình thản như thể tất cả đã nằm trong dự liệu.
Chỉ trong chốc lát, từ trên nóc cung điện, hàng trăm cấm quân đồng loạt xuất hiện, bao vây chặt bọn phản loạn.
Những mũi tên lắp sẵn trong cung, chỉ cần một hiệu lệnh là sẽ xuyên thủng bất kỳ kẻ nào cử động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ta thở phào.
Ta biết hoàng thượng không thể nào lơ là trước âm mưu của Thái phi.
Trận phản loạn do Thái phi Tạ thị cầm đầu chỉ kéo dài chưa đầy một canh giờ, đã bị dập tắt hoàn toàn.
Tạ Cư An, Thái phi Tạ thị cùng toàn bộ phủ Thái phó bị áp giải vào thiên lao, chờ ngày hành quyết sau mùa thu.
Chuyện đã xong, ta thở dài nhẹ nhõm.
Trước khi rời kinh thành, ta lại vào cung gặp Tiêu Diễn, cười cợt xin thêm vạn lượng hoàng kim.
Lần này, ta muốn cùng Lạc Anh đi Giang Nam du ngoạn, tận hưởng những tháng ngày thanh thản.
Tiêu Diễn chau mày đầy tiếc rẻ, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Trước khi ta rời đi, ta không kìm được mà hỏi hắn một điều.
“Hoàng thượng, rốt cuộc… vì sao ban đầu An vương lại muốn g.i.ế.c Tạ Cư An?”
Tiêu Diễn nhướng mày, khẽ cười nhạt:
“Ngươi vẫn còn tưởng đó là An vương ư?
“Chuyện ám sát hắn khi xưa vốn chẳng phải do An vương.
“Mà là do Thái phi ra lệnh.”
Ta ngẩn người.
Tiêu Diễn thong thả nhấp ngụm trà, giải thích:
“Đối với Thái phi Tạ thị, Tạ Cư An chính là vết nhơ của đời bà ta.
“Bà ta từng sai người g.i.ế.c hắn ngay khi vừa mới chào đời.
“Nhưng mệnh hắn lớn, được người khác cứu thoát.
“Về sau, khi thấy hắn xuất hiện ở kinh thành, bà ta lập tức cho người ám sát hắn.
“Nhưng tiếc thay… không thành công.”
Hắn hừ nhẹ.
“An vương c.h.ế.t rồi, Thái phi mất hết hy vọng, buộc phải cắn răng kéo hắn về làm quân cờ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Nhưng… cả mẹ lẫn con đều ngu ngốc.
“Nghĩ rằng chỉ với mấy tên ám vệ cỏn con thì có thể tạo phản thành công ư?
“Nực cười!”
Ta im lặng thật lâu, sau đó bật cười thành tiếng.
Thì ra, Tạ Cư An chẳng qua chỉ là một con cờ bị Thái phi lợi dụng.
Được cứu sống, được hứa hẹn, nhưng cuối cùng… vẫn chỉ là kẻ bị xem thường.
Hắn từng được ta thật lòng giúp đỡ.
Lạc Anh cũng từng vì hắn mà bất chấp mọi thứ.
Vậy mà hắn vứt bỏ tất cả, để đeo đuổi một chiếc ngai vàng vốn chẳng bao giờ thuộc về hắn.
Người như hắn, kết cục này… thật sự là xứng đáng.
( Hết )