Cảm giác bàn tay đang siết chặt cổ chân ngày càng mạnh, ta đau đến mức phải đá tay Lạc Vân Thanh ra.
Ta ương ngạnh quát: "Ngươi làm gì vậy? Ai cho ngươi tùy tiện chạm vào ta hả?!"
Ánh mắt Lạc Vân Thanh ta sầm, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống ta.
Nhất định là hắn hận ta đến tận xương tủy.
Hì hì, ta diễn giỏi quá mà!
Ta bóp cắm hắn, ép hắn phải ngẩng lên để lộ khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia.
Lạc Vân Thanh không hổ danh là nam chính mỹ cường thảm hoàn mỹ. Mái tóc bạc, đôi mắt vàng kim, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, khí chất thanh cao thuần khiết, tuyệt đại phong hoa.
Đúng là tiên phẩm! Dung mạo xuất sắc như vậy, nhìn thế nào cũng không chán.
Nhưng trêu chọc nam chính là nhiệm vụ hằng ngày của ta.
"Hừ! Nhìn cái gì mà nhìn?"
Ta ác độc uy hiếp.
"Còn nhìn nữa, bản tiểu thư sẽ móc mắt ngươi ra đấy!"
Ánh mắt vàng kim cháy bỏng của Lạc Vân Thanh vẫn nhìn ta chăm chăm.
Đây là nam chính, ta đâu dám thật sự móc mắt hắn. Nếu hắn bị tàn tật thì làm sao HEvới nữ chính được?
Nhưng là nữ phụ ác độc, chẳng lẽ ta lại không trị được hắn sao?
Ta khẽ nâng cằm hắn lên, đầu ngón tay vuốt từ gò má trắng nõn mịn màng dọc xuống sau tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cảm giác sỉ nhục này đúng là đặc quánh đến mức sến súa.
Bị ta làm nhục như thế, khuôn mặt trắng nôn của hắn lập tức đỏ ửng, đỏ lan cả đến tận vành tai.
Nhục nhã, đúng là nhục nhã thật!
Thu Vũ Miên Miên
Lạc Vân Thanh là đóa hoa cao lãnh băng thanh ngọc khiết, làm sao chịu nổi việc này?