Sau khi Cố Diệu Xuyên p/h/á s/ả/n, tôi rớt hạng thành chim hoàng yến chỉ lương tháng 3.800 tệ.
Các chị em đều khuyên tôi mau chóng tìm bến đỗ mới.
Nhưng tôi không nghe.
Dù có khổ đến mấy, mệt đến mấy, tôi vẫn kiên trì với phương châm: không bỏ không rời.
Về sau, Cố Diệu Xuyên cuối cùng cũng vực dậy, tài sản còn tăng gấp mấy lần so với trước.
Hôm anh chuyển đi, người đàn ông cao lớn ngồi trong căn phòng nhỏ của tôi, tâm trạng vô cùng vui vẻ:
“Cho dù hợp đồng của chúng ta đã hết hạn, nhưng bất kể em đưa ra điều kiện gì, anh cũng có thể đồng ý.”
Tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:
“Vậy em muốn một căn biệt thự 300 mét vuông ở trung tâm thành phố.”
“Rồi sao nữa?”
“Hết rồi.”
Cố Diệu Xuyên không còn cười nổi nữa.
Anh giấu hộp nhung nhỏ trong tay ra sau lưng, sắc mặt dần trở nên khó coi.
“…Chỉ vậy thôi sao?”
1
“Vậy… vậy còn nên có gì nữa chứ?”
Tôi cứ cảm thấy Cố Diệu Xuyên như đang rất tức giận.
Tôi rụt cổ lại, âm thầm ngồi cách xa anh ấy một chút.
“Hay là… cộng thêm 50 năm phí quản lý chung cư nữa nhé?”
Cố Diệu Xuyên hít sâu một hơi, hàng mày đen đậm cau chặt lại.
“Kim Chi Nguyệt, em đang sỉ nhục tôi à?”
Cũng đúng.
Giờ anh ấy giàu như vậy, một căn biệt thự 300 mét vuông ở trung tâm thành phố đúng là có phần sỉ nhục người ta thật.
Tôi đành phải nói thật:
“Xin lỗi nhé, bởi vì em không có ý định kết hôn, nên sau này nếu sống một mình, nuôi thêm một chú chó, chừng đó diện tích là đủ rồi.”
Cố Diệu Xuyên nghẹn họng.
Bàn tay luôn giấu sau lưng bỗng đút vào túi quần, chiếc đồng hồ Patek Philippe lộ ra rõ mồn một, vô cùng nổi bật.
Giọng anh trở nên lạnh lùng:
“Trùng hợp thay, tôi cũng không có ý định kết hôn.”
“Điều kiện của em, tôi đồng ý.
Dù sao hợp đồng cũng đã kết thúc, tôi sẽ chuyển thêm vào tài khoản của em 2 triệu 500 nghìn, xem như cảm ơn em đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua.”
Quá hào phóng rồi!
Tôi lập tức tươi cười rạng rỡ, hoàn toàn không nghe rõ câu đầu tiên anh nói là gì, chỉ nghe loáng thoáng mà thôi.
“Cảm ơn anh nha, Cố Diệu Xuyên!”
Anh mím môi không nói lời nào.
Khi sập cửa bỏ đi, bên ngoài truyền đến một tiếng “bốp” vang lên từ thùng rác.
2
Tôi vui vẻ chia sẻ chuyện vừa rồi vào nhóm các chị em.
Thật ra ở thành phố này tôi chẳng có mấy người bạn, cái gọi là “các chị em” cũng chỉ là mấy cô bạn gái của đám bạn Cố Diệu Xuyên.
【Thiếu gia bá đạo Trần tổng sủng vợ đến nghiện: Kim Chi Nguyệt, cơ hội leo lên tốt thế này mà em chỉ đòi có vậy thôi à? Biến đi!】
【Bạn gái thế thân của Lục thiếu: Lần sau có tin gì mà keo kiệt như vậy thì đừng chia sẻ vào nhóm nữa, làm chị em tụi này tức c/h/ết/!】
【Tiểu Thu hôm nay có chạy trốn với bụng bầu không: Bao nuôi gặp vận đỏ, phiên bản không tác dụng phụ.】
Chỉ có “Lý thiếu là con trai tôi” là người duy nhất nghiêm túc đọc và phân tích:
【Nhà họ Lưu luôn muốn liên hôn với Cố Diệu Xuyên, nghe nói tuần trước hai bên còn cùng ăn một bữa, chắc sắp bàn đến chuyện hôn ước rồi.】
【Còn nữa, Cố Diệu Xuyên là kiểu người lạnh lùng bạc tình nổi tiếng .
Ngay cả anh ruột cũng bị anh ta ép đến mức nhảy lầu mà c/h/ế/t.
Kim Chi Nguyệt sao dám ra giá trên trời?
Cẩn thận không lại vào “trại cam” (t/ù) ngồi bóc lịch đấy.】
Tôi: 【Đúng vậy! Lúc anh ấy rời đi hình như còn rất tức giận, đáng sợ lắm luôn! T_T】
— Bởi ai cũng biết, trong giới này, Cố Diệu Xuyên nổi tiếng là người khó chiều.
Tuy đẹp trai, giàu có nhưng lại cực kỳ nóng tính và nhiều nguyên tắc.
Thể lực lại hơn người, thường xuyên hành tôi đến mức khốn đốn.
Nhưng lúc ấy, tôi là một chim hoàng yến biết điều, vì tiền thì chuyện gì cũng có thể nhẫn nhịn.
Sau đó, tin Cố Diệu Xuyên p/h/á s/ả/n truyền đến.
“Kim Chi Nguyệt, em đi đi, tôi hết tiền rồi.”
Anh bị nhà họ Cố đuổi ra ngoài, bộ vest nhăn nhúm, bóng lưng cô đơn như thể bị cả thế giới vứt bỏ.
Tôi thực sự đã định bước đi.
Nhưng trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ—
Một thiên chi kiêu tử như Cố Diệu Xuyên sa cơ lỡ vận, nếu lúc này tôi đưa tay giúp anh, sau này anh vực dậy sẽ chắc chắn nhớ ơn tôi.
Huống chi với cái đầu óc như anh ta, kiếm tiền chỉ là chuyện sớm muộn.
Thế nào cũng còn hơn tôi phải ra ngoài làm thuê.
Bàn chân vừa bước ra liền lập tức thu lại.
Tôi dè dặt hỏi:
“…Thật ra mấy cái túi xách và giày anh từng tặng em, em đã lén bán vài món, dùng tiền mua một căn nhà nhỏ.”
“Cố Diệu Xuyên, anh có muốn về nhà em không?”
Anh nhẹ nhàng gật đầu.
Thế là, tôi đưa anh về căn phòng nhỏ chỉ vỏn vẹn 60 mét vuông của mình.
Chúng tôi bổ sung thêm mấy điều khoản vào hợp đồng cũ:
Thứ nhất, trong thời gian p/h/á s/ả/n, Cố Diệu Xuyên không được ăn ở chùa, phải lao động để trả tiền thuê nhà.
Thứ hai, anh không được phép nổi nóng lung tung.
Thứ ba, ở nhà tôi thì phải nghe lời tôi, nếu chọc tôi giận thì ra ngủ phòng phụ.
Tối hôm ấy, ngồi trước bàn ăn, Cố Diệu Xuyên ăn sạch bát mì cà chua trứng mà tôi nấu, đến cả nước cũng không chừa giọt nào.
Ăn xong còn hiếm hoi chủ động rửa bát, suốt quá trình yên lặng như một chú chó lớn bị mưa dầm.
Nửa đêm, Cố Diệu Xuyên đè tôi xuống, khiến chiếc giường màu hồng nhỏ rung lên cọt kẹt.
Tôi phản đối hành vi tệ hại này, một kẻ được ân cứu giúp mà còn dám cưỡi lên người ân nhân làm loạn.
“Anh nhẹ chút có được không! Giường mà sập thì em không có tiền thay cái khác đâu!”
Tôi định giơ chân đạp anh, nhưng lại bị anh bắt lấy.
Anh hôn dọc từ cổ chân tôi lên, hơi thở nóng rực, nhưng từng chữ thốt ra lại vô cùng cẩn thận:
“Kim Chi Nguyệt, cảm ơn em… vì vẫn nguyện ý yêu anh.”
“Anh thề, sẽ không để em phải chịu khổ như thế này quá lâu nữa.”
— Có một căn nhà thuộc về riêng mình, dù nhỏ bé, cũng đủ che nắng che mưa, mỗi ngày có thể ăn ba bữa nóng hổi, đó là giấc mơ tôi luôn ấp ủ bấy lâu.
Tôi thật sự không thấy cuộc sống này có gì gọi là khổ cả.
Nhưng hình như Cố Diệu Xuyên hiểu nhầm rồi.
Thôi kệ.
Ít nhất thì trông anh có vẻ tràn đầy ý chí, ánh mắt cũng đã bừng sáng trở lại.