Căn Nhà Nhỏ, Tình Yêu To

Chương 4



Điều mà tôi không hề biết là—

Lúc này đây, WeChat của tôi đã được Cố Diệu Xuyên kéo khỏi danh sách chặn.

Anh ngồi lặng lẽ trong văn phòng rộng lớn trên tầng cao nhất, đăm chiêu nhìn vào khung chat với tôi, nhưng mãi vẫn không gõ nổi một chữ nào.

Thư ký bước vào, đưa hợp đồng đã chuẩn bị xong.

“Cố tổng, tất cả đã sẵn sàng.”

Cố Diệu Xuyên hoàn hồn, mở bản hợp đồng ra.

Chiếc bút máy cầm trong tay vẫn chưa hạ xuống để ký.

“Cậu có bạn gái không?”

Thư ký giật mình, nhưng vẫn kính cẩn trả lời:

“…Không có, công việc quá bận.”

“Tôi có.”

Thư ký suýt tưởng mình nghe lầm.

Ơ… Sếp ơi, câu hỏi này là để làm gì cơ chứ?

Rõ ràng là chẳng ai hỏi anh có bạn gái hay không mà…

“Tôi và cô ấy bắt đầu từ một cuộc giao dịch.

Ban đầu, tôi không thật sự nghiêm túc với mối quan hệ này.

Nhưng dần dần, tôi nhận ra cô ấy là một người rất tốt.

Chính cô ấy đã ở bên tôi, từ khi tôi tay trắng cho đến tận bây giờ.”

Thư ký cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của mình, chỉ mong tai mình đột nhiên điếc luôn cho rồi.

“Nhưng hình như… cô ấy chưa từng yêu tôi.”

“Căn nhà này, là quà chia tay tôi muốn tặng cho cô ấy.”

Ánh sáng từ cửa kính sát đất phản chiếu khuôn mặt nhíu chặt mày của Cố Diệu Xuyên.

Anh đang cố gắng suy nghĩ, như thể đang phân tích một đối thủ đàm phán cực kỳ khó nhằn, cố gắng tìm ra lỗi sai của chính mình trong chuyện tình cảm này.

“Lẽ nào… cô ấy chỉ thích tiền của tôi?”

Điều kỳ lạ là, nhận thức đó lại không khiến Cố Diệu Xuyên tức giận.

Ngược lại, trong đầu anh lại hiện lên dáng vẻ Kim Chi Nguyệt hò reo vui sướng khi đứng trong căn nhà mới.

Cố Diệu Xuyên luôn mong được nhìn thấy biểu cảm đó của cô, một biểu cảm vì anh mà rạng rỡ.

Thế nhưng giờ thì sao?

Anh đang ở tiền tuyến, vì người mình yêu mà chiến đấu.

Quay đầu lại, người đó lại biến mất không dấu vết.

Trong lòng trống rỗng, dưới chân như không còn điểm tựa, như đang trôi giữa dòng nước, chỉ muốn c/h/ế/t đuối luôn cho xong, thật sự rất khó chịu.

Thư ký khẽ hắng giọng:

“Cố tổng, mạn phép nói thẳng… Tiền cũng là một phần sức hấp dẫn của ngài.”

Anh ta cố gắng vắt óc tìm cách bào chữa cho câu nói đó.

“Nếu phu nhân thích tiền của ngài, thì ít nhất cũng có thể chứng minh…”

“Chứng minh cô ấy cần tôi.”

Cố Diệu Xuyên bỗng tiếp lời, đôi mắt đen bừng sáng—

Nếu Kim Chi Nguyệt thích tiền, thì anh sẽ cho cô ấy thật nhiều, thật nhiều tiền.

Tóm lại, thể diện hay sĩ diện gì đó, c/ú/t đi cho khuất mắt.

Chỉ cần là thứ Kim Chi Nguyệt muốn, anh đều có thể cho cô ấy được.

Và anh tuyệt đối sẽ không buông tay.

Nghĩ thông suốt điều đó, khối nghẹn trong lòng lập tức tan biến.

Cố Diệu Xuyên giãn mi mắt, lông mày cũng không còn nhíu lại.

“Tối nay hủy hết tiệc xã giao. Tôi sẽ đích thân mang món ‘quà chia tay’ này đến.”

——À đúng rồi, đêm đó anh uống say, hình như đã nói kiểu “nếu còn tìm cô ấy thì tôi là c/h/ó” gì đó?

Hừ.

Vợ sắp bỏ chạy rồi, làm chó thì làm chó.

8

Dù tôi đã từ chối khéo đủ kiểu, Lục Bạch Vũ vẫn mang theo một “bất ngờ” đến trước nhà tôi.

Từ xa, tôi đã thấy dáng người cao gầy của cậu ấy đứng dưới ánh đèn đường, ôm thứ gì đó rất cẩn thận trong lòng.

Đến gần, tôi kinh ngạc thốt lên:

“Á, sao lại là một con mèo?”

Đó là một bé mèo Anh lông ngắn màu xanh xám vằn hổ, đôi mắt tròn xoe đang tò mò quan sát tôi.

Hàng mi dài của Lục Bạch Vũ đổ bóng nhẹ dưới mắt, giọng nói mang chút áy náy:

“Xin lỗi, khuya thế này còn làm phiền cậu.”

“Con mèo này là mình nhặt được lúc còn du học, tên là Pipi.

Nhưng giờ mình mới về nước, nhà lại xảy ra chuyện, thật sự không còn cách nào…

Cậu có thể giúp mình nuôi nó tạm thời được không?”

Cậu ấy có đôi mắt biết cười bẩm sinh, khiến người đối diện khó lòng từ chối.

Khi hơi cúi người xuống, mùi trà nhàn nhạt xen lẫn hương sơn dầu thoang thoảng theo làn gió lướt qua.

“Nghe nói cậu sắp dọn đến nhà mới? Pipi ngoan lắm, sẽ không làm phiền đâu.”

Pipi khẽ “meo” một tiếng, đặt bàn chân hồng mềm mại lên cổ tay tôi, nhẹ nhàng mà dính người.

—Ai mà từ chối nổi đây?

Chỉ là, kế hoạch nuôi chó ban đầu của tôi có lẽ phải phá sản rồi.

Mèo với chó không thể nuôi chung được đúng không?

Chúng sẽ đánh nhau mất.

Tôi hơi do dự.

“Meo~”

Pipi vẫn tiếp tục tỏa ra sức hấp dẫn vô hạn.

Tôi không thể cưỡng lại được sự cám dỗ, cuối cùng vẫn ôm nó lên.

“À đúng rồi, mình còn nghe nói cậu định đi du học nữa?

Mảng này thì mình rành lắm, từ chỉnh sửa hồ sơ đến liên hệ giáo sư mình đều có kinh nghiệm.”

Tôi vội xua tay:

“Thế thì ngại lắm… sao có thể làm phiền cậu được.”

“Coi như là lời cảm ơn đi,” Lục Bạch Vũ mỉm cười, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm.

“Cảm ơn cậu đã chịu làm cái cây lỗ tai cho mình.”

Một tràng tiếng la hét bất ngờ cắt ngang cuộc trò chuyện.

“Đồ khốn! Trả thùng rác cho ông!”

Là bác già mắc chứng mất trí nhớ ở tầng một, đang giận dữ vung gậy, hét lên về phía bóng cây.

Dưới tán cây rậm rạp đối diện, hình như có một người đang đứng, ánh mắt nhìn thẳng về phía tôi.

Trời đã tối đen như mực.

Tôi dụi dụi mắt, nhưng không nhìn rõ là ai.