Cánh Bướm Vại Mật

Chương 62



Trần Triển Tinh, người thứ ba trong căn nhà này, đã hoàn hảo thể hiện đúng định nghĩa của “người thứ ba”.

Thấy Bành An mãi không xuống, Trần Triển Tinh lên lầu gõ cửa: “Lục tiểu thư, đến giờ ăn trưa rồi.”

Vẫn là Bành An ra mở cửa.

Trần Triển Tinh cười nhếch mép: “Thật là trùng hợp, Bành An, lại gặp cậu ở đây.”

Ánh mắt anh ta lướt qua một lần nữa, nhìn Lục Niệm với vẻ mặt tràn đầy niềm vui, thuận miệng khen một câu: “Lục tiểu thư yêu kiều thướt tha, người đàn ông nào thấy cũng khó lòng kiềm chế.”

Bành An chặn ánh mắt của Trần Triển Tinh: “Xuống đi.” Nói rồi hắn đóng cửa.

Trần Triển Tinh ung dung bước theo sau Bành An: “Bành An, cậu đến đây quá thường xuyên rồi đấy.”

Bành An tựa vào lan can cầu thang, lần này lại nhìn ngược lên: “Tôi đã nói rồi, nếu cậu còn đến gần cô ấy, thì nên cẩn thận cái mạng của mình.”

“Ồ? Tại sao?”

“Cô ấy không thích.”

“Cô ấy thích hay không thì liên quan gì cậu?” Trần Triển Tinh đứng ở đầu cầu thang, cúi nhìn Bành An đang thấp hơn hai bậc: “Chẳng phải cậu đang chờ xem màn kịch của tôi và cô ấy sao?”

“Cậu cũng đang chờ xem màn kịch của tôi và cô ấy đấy thôi.”

“Cậu thay đổi rồi.” Trần Triển Tinh đút một tay vào túi quần, lấy ra hộp thuốc, rút một điếu rồi lại đặt trở vào: “Trai đơn gái chiếc, chẳng phải kiểu gì cũng như lửa gần rơm sao?”

“Tôi khác cậu.” Đám lửa vẫn chưa cháy, nên lời của Bành An cũng hợp lý.

“Đàn ông thì ai chẳng giống nhau.” Trần Triển Tinh cười nhếch mép: “Bành An, tôi nhắc cậu nhé, tất cả những người đàn ông liên quan đến cô ấy đều chết, không còn một ai. Người phụ nữ này có một lưỡi dao sắc bén không gì địch nổi.”

“Tôi biết quý mạng sống mình.”

Trần Triển Tinh nhướng mày: “Đợi mà xem.”

*

Buổi chiều, Trần Triển Tinh nhận được một cuộc điện thoại, sau đó lại cùng Bành An ra ngoài.

Trước bữa tối, Kim Trường Minh đến và nói rằng hai tiên sinh có việc xã giao bên ngoài.

Lục Niệm cười hỏi: “Vân Môn cũng có việc xã giao sao?”

Kim Trường Minh đáp: “Vân Môn ở Hồng Kông cũng có kinh doanh, Lục tiểu thư, bây giờ các băng nhóm phải vừa làm việc hợp pháp, vừa làm việc bất hợp pháp thì mới tồn tại lâu dài được.”

Cô ra vẻ như đã hiểu: “Vân Môn kinh doanh gì vậy?” Hóa ra những tờ hóa đơn hàng hóa trong ngăn kéo của Bành An là làm nghề bán buôn?

“Giai đoạn hiện tại là vì vụ án của cô.” Lục Niệm ở đây, từng phút từng giây đều có cơ hội ra tay, Kim Trường Minh cảm thấy cần nói lời hay để giúp cậu chủ của mình giữ lại chút hy vọng: “Hai vị tiên sinh đang chạy đôn chạy đáo vì những thứ đồ của Ưng Ký.”

Ánh mắt của Lục Niệm chợt trở nên lạnh lẽo.

Tiếc là Kim Trường Minh không nhận ra: “Đợi đàm phán xong, vụ án của cô cũng sẽ kết thúc.”

“Đối phương thật sự có thể trả lại đồ cho Ưng Ký sao?” Cô hỏi: “Không đơn giản thế đâu nhỉ.”

“Trả đồ cũng có nhiều cách để trả.”

“Là những cách nào?”

Kim Trường Minh không nói thêm: “Lục tiểu thư, cô cứ yên tâm, mọi việc đã có Vân Môn lo liệu.”

Lục Niệm không truy hỏi nữa: “Tôi lên lầu nghỉ ngơi đây.”

*

Sáng sớm hôm sau, Lục Niệm ăn sáng xong, cất chiếc váy đỏ vào túi rồi chuẩn bị ra ngoài.

Đúng lúc Bành An vừa lên lầu: “Có việc gì sao?”

Lục Niệm đứng ở đầu cầu thang: “Chiếc váy đỏ mới mua hôm qua, hôm nay đã bị bung đường chỉ rồi.”

“Thế thì đừng mặc nữa.”

“Tiệm bán hàng kém chất lượng với giá đắt đỏ như vậy, tôi phải đến đó lý luận chứ.”

“Tiệm nào thế?”

“Một cửa tiệm may mặc, chuyên làm hàng nhái theo thương hiệu Tây phương. Kiểu dáng rất mới lạ.”

Bành An chẳng biết phụ nữ thích kiểu dáng mới lạ thế nào, dù sao cô mặc gì cũng đẹp: “Cô đến lý luận, nhưng chẳng phải cô không hiểu tiếng Quảng sao?”

“Trong tiệm có một nhân viên từ Giang Chiết đến.” Lục Niệm nghiêng đầu: “Anh muốn đứng ra đòi lại công bằng cho tôi?”

“Hôm nay tôi có việc, hay để hôm khác rồi cô đi?”

“Tôi đi lý luận với họ, biết đâu lại nổi nóng. Không hiểu sao, dạo này tôi không muốn anh thấy bộ dạng tiêu cực của mình.”

“Tiêu cực hay tích cực, đều có góc nhìn riêng.” Bành An ngẩng đầu nhìn cô ở trên lầu: “Ví dụ, Lục tiểu thư thông minh lanh lợi, hay Lục tiểu thư đầy mưu mô xảo trá, chẳng phải đều là một ý sao?”

Lục Niệm hỏi ngược lại: “Còn anh thì đứng ở góc nhìn nào?”

“Lục tiểu thư nghĩ sao?”

“Vân Môn là góc nhìn của anh.”

Bành An gật đầu: “Còn Lục tiểu thư?”

“Tôi thì có góc nhìn gì? Tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, bị dòng đời xô đẩy.” Cô chậm rãi bước xuống cầu thang.

“Tôi tiễn Lục tiểu thư một đoạn nhé?”

“Không cần đâu, anh cứ làm việc của mình đi. Tôi sẽ chờ đến khi cảnh sát hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ.” Lục Niệm dừng lại trước mặt, khẽ kéo tay hắn: “Với cả, có thể tôi sẽ ghé qua những chỗ khác.”

“Đừng cách vệ sĩ quá xa.”

“Tôi biết rồi.”

Hai người như lưu luyến không muốn rời, cuối cùng cũng buông tay.

*

Đổng Mạnh bên này nhận được tin chính xác: “Hôm qua, người của chúng ta thấy cậu chủ của Vân Môn đi ra từ một thương hội Nhật Bản. Tối qua, anh ta còn tham dự tiệc chiêu đãi của họ.”

Lục Niệm không tỏ vẻ bất ngờ: “Ông chủ Đổng, hôm qua có người của Vân Môn nói với tôi rằng trả đồ thì có nhiều cách khác nhau. Tôi nghi ngờ, cái cách trả đồ mà Vân Môn nói không giống như cách mà chúng ta nghĩ.”

“Chúng ta tiếp tục theo dõi Ưng Ký.” Đổng Mạnh nói: “Lục tiểu thư, cảm ơn cô đã đến đây thông báo tin tức. Chúng tôi thật sự rất cảm kích.”

“Ông chủ Đổng khách sáo rồi.” Cô nói: “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách(*).”

(*): Câu thành ngữ “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách” mang ý nghĩa sâu sắc về trách nhiệm của mỗi công dân đối với vận mệnh đất nước. Về nghĩa đen, “hưng“ có nghĩa là thịnh vượng, “vong“ có nghĩa là suy tàn. Cụm từ này ám chỉ sự thăng trầm của đất nước có lúc phát triển, có lúc suy yếu. “Thất phu“ chỉ những người dân bình thường, không có địa vị cao trong xã hội, thường ám chỉ nam giới nhưng cũng có thể hiểu là mọi người dân. “Hữu“ nghĩa là có, “trách“ nghĩa là trách nhiệm. Theo đó, “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách“ có thể hiểu là nước nhà hưng thịnh hay suy vong, dân thường cũng phải có trách nhiệm.

Việc trừ khử Hán gian cũng thế.

Rời khỏi cửa tiệm may, Lục Niệm ghé qua chợ hoa, chọn hai chậu cây nhỏ.

Ông chủ giới thiệu: “Hoa cẩm tú cầu phần lớn nở từ cành già. Mùa đông thì cây sẽ ngủ đông, còn những chồi nhỏ này chính là cành mới của năm sau.”

Người vệ sĩ cầm giúp cô hai chậu hoa nhỏ.

*

Hôm nay, Bành An đi cùng thương nhân Nhật Bản đến sàn đấu giá, mua một chuỗi ngọc lục bảo.

Về đến nơi, việc đầu tiên hắn làm là lên tầng ba.

Lục Niệm lại không đóng cửa.

Cô đứng bên cửa sổ, đang cắt tỉa gì đó.

Hắn lập tức có cảm giác thứ cô đang tỉa không phải là thứ tốt.

Lục Niệm quay sang nói với hắn: “Đây là hoa cẩm tú cầu. Đừng nhìn nó bây giờ trơ trụi, đợi đến xuân sang, trời ấm, chính là lúc hoa nở. Hai chữ “cẩm tú” cũng mang ý nghĩa nhân duyên.”

Bành An hỏi: “Lục tiểu thư muốn tìm nhân duyên sao?”

Cô khẽ liếc mắt, ánh nhìn quyến rũ: “Không nên cưỡng cầu.”

“Cô chưa từng nghĩ sẽ tìm một người chồng tốt ư?”

“Nếu tôi nói tôi chưa từng nghĩ đến, anh có tin không?”

Bành An gật đầu: “Tôi tin.” Cô chỉ nghĩ đến bạn trai của mình.

Cô vuốt v e những cành trơ trụi của chậu hoa nhỏ.

Chớp mắt, hắn đã đưa qua một chiếc hộp dài.

“Chưa từng thấy cô đeo trang sức.” Hắn nói.

Chiếc hộp màu trắng, đơn giản. Cô đoán là một sợi dây chuyền: “Một người khô khan như anh cũng biết mua trang sức à?”

“Các bà nhà giàu đều thích những thứ này. Có lẽ phụ nữ ai cũng thích?” Hắn mở nắp hộp.

Mặt dây chuyền ngọc lục bảo màu sắc thâm trầm nhưng ánh lên sự mềm mại, đều màu, xanh biếc như nước mùa xuân. Sợi dây chuyền bạch kim dài được gia công tỉ mỉ, bề mặt láng mịn, rất tinh xảo.

Lục Niệm hỏi: “Đắt lắm đúng không?”

“Lục tiểu thư thích không?”

“Có phụ nữ nào không thích trang sức đâu, tôi cũng chỉ là người tầm thường thôi.” Cô mỉm cười, ánh mắt cong cong: “Đeo cho tôi đi.”

Bành An cẩn thận, nhẹ nhàng đeo dây chuyền lên cổ cô.

Lục Niệm cầm mặt dây chuyền lớn trên tay: “Tất cả tài sản của tôi chắc không bằng giá trị sợi dây này.”

“Lục tiểu thư đừng quên, cô là chủ nợ của tôi. Tôi còn thiếu cô một khoản tiền chưa trả.” Hắn vén những lọn tóc rủ trước trán cô.

Lục Niệm cười: “À, tôi phải gọi người giúp việc lên.”

“Có việc gì à?”

Cô ghé sát tai hắn, khẽ nói: “Tôi đến ngày không tiện rồi.”

“Để tôi sắp xếp.” Hơi thở nóng ấm của cô chạm vào tai hắn.

Trần Triển Tinh từng nói, khi Lục Niệm mềm mại như nước, cũng là lúc nguy hiểm nhất.

Nhưng, cô thật sự rất đẹp.

*

Trần Triển Tinh đứng trên sân thượng, phả ra những vòng khói, chẳng giống người đang bị thương nặng cần tĩnh dưỡng.

Bành An không giật lấy điếu thuốc: “Cậu chê mình sống quá lâu rồi hả?”

Đôi môi mỏng của Trần Triển Tinh nhả khói thành vòng: “Thượng Hải bị đánh chiếm rồi, quân đội quốc gia rút về Tô Châu.”

Cha mẹ Bành An và Liễu Chi đang ở Tô Châu.

Bành An đút tay vào túi quần: “Tôi đã thu xếp cho cha mẹ tôi đến Hồng Kông rồi.”

Trần Triển Tinh thở ra một làn khói khác: “Vùng đất mà Vân Môn xây dựng ở Thượng Hải, tất cả đều sắp sụp đổ.”

“Lô hàng của Ưng Ký, Sasaki muốn lập báo cáo trình lên.”

“Cậu chỉ cần giữ được Cừu Bác Dụ là đủ.”

“Đừng nhàn rỗi, đi điều tra Cừu Bác Dụ đi.”

“Tôi đang điều tra đây, nhưng có người che giấu rất kỹ càng.” Đôi mắt của Trần Triển Tinh lóe lên một tia sáng: “Đúng rồi, Lục tiểu thư đã ghé một tiệm may, không chỉ một mà là hai lần.”

“Tôi biết rồi.” Bành An hỏi: “Hoa cẩm tú cầu có độc không?”

“Độc mạnh. Hoa nụ chứa Cyanogenic glycosides, triệu chứng ngộ độc giống như…” Trần Triển Tinh bỏ điếu thuốc khỏi môi: “Nghe vệ sĩ nói, Lục tiểu thư từ tiệm may ra, lại ghé chợ hoa mua vài chậu cây. Đừng nói là cẩm tú cầu nhé?”

“Mùa xuân hoa nở là điềm lành.” Bành An nhìn xuống dưới: “Sang xuân, không chỉ cẩm tú cầu mà cả khu vườn sẽ rực rỡ hoa lá.”

Trần Triển Tinh cười gian: “Chỉ sợ cô ấy muốn cậu hóa thành bùn xuân thôi.”

*

Bành An từ sân thượng đi xuống, vừa hay Lục Niệm cũng xuống tầng.

Cô quấn một chiếc khăn choàng trắng bản to, quấn lỏng lẻo, làm gương mặt nhỏ nhắn của cô thêm phần yêu kiều, rạng rỡ.

Bành An quan tâm hỏi: “Người giúp việc có lên lo cho cô không?”

Cô gật đầu: “Xong xuôi rồi. Trời lạnh thế này, tôi cứ nghĩ Hồng Kông sẽ ấm áp hơn.”

“Mấy ngày nay có không khí lạnh. Cô không tiện, nghỉ ngơi nhiều vào.” Bành An đi cùng cô lên lầu.

Hai người bước đi nhịp nhàng.

Lục Niệm quay đầu: “Hôm nay không bận à?”

Bành An: “Xong việc rồi.”

Lục Niệm: “Nói thật đi, anh xoay xở giữa Bát Phong Đường và Ưng Ký, tôi lo không biết bọn họ có gây khó dễ cho anh không.”

Bành An: “Đừng lo. Đợi mọi chuyện được thu xếp ổn thỏa, hung thủ giết Hùng Kiến lộ mặt, vụ án sẽ được phá. Khi đó, cô không còn là nghi phạm nữa.”

Vào phòng, Lục Niệm định tháo khăn choàng. Không hiểu sao, tóc cô bị quấn vào khăn.

Hắn khẽ nâng khăn, gỡ tóc cô ra.

Lục Niệm hỏi một cách vô tình: “Anh đã hứa hẹn điều gì với Bát Phong Đường vậy?”

Bành An quấn khăn quanh tay: “Lục tiểu thư có vẻ rất để tâm đ ến chuyện này.”

“Dĩ nhiên rồi, đó là vũ khí quân sự. Bất kể Bát Phong Đường hay Ưng Ký, bên nào giành được vũ khí đều là mối đe dọa lớn với Vân Môn. Súng đạn thật có thể giết người đấy.”

“Vân Môn chọn rút lui để tiến. Ở Hồng Kông, Ưng Ký và Bát Phong Đường mới là “chúa tể”. Vân Môn chỉ có vài chục người, không thể đối chọi với hai bang phái đó.”

“Anh giống như một sứ giả hòa bình, đang dùng tài ăn nói để dàn xếp giữa các bang phái vậy.” Cô khẽ cấu nhẹ vào má hắn.

Bành An nắm lấy tay cô: “Lục tiểu thư còn nhớ điều tôi từng nói không?”

Lục Niệm ngẫm nghĩ: “Câu nào?”

“Tình thế bắt buộc.”

“Dĩ nhiên là nhớ.”

“Cô nhớ là tốt.” Hắn dùng khăn quấn quanh eo cô, siết chặt. Động tác ấy giống như một sợi dây thòng lọng.

Lục Niệm khẽ đau ở eo: “Nếu không được thì sao?”

Bành An nới lỏng tay một chút, rồi lại siết chặt hơn: “Trừ khi một trong hai chúng ta không còn trên đời.”

“Suỵt, đừng nói điều xui xẻo.” Lục Niệm nhón chân lên, đặt ngón tay lên môi hắn, khẽ nói.

“Lục tiểu thư, năm ngoái chúng ta từng hẹn với nhau về một mùa xuân hoa nở.”

“Tiếc là khi đó tôi tiều tụy không ra gì.”

“Lục tiểu thư vẫn là người đẹp nhất.”

Cô mỉm cười, tựa vào lòng hắn.

Những chồi hoa cẩm tú đang vươn mình mạnh mẽ, chỉ chờ xuân sang, hoa nở rộ.