Canh Nóng, Bánh Mềm

Chương 10: Mì tôm thêm trứng (4)



Chạng vạng tối, khu nhà Thân Thân mất điện đã mấy tiếng trời, thời tiết nóng nực, Lưu Tiểu Anh bèn xuống tầng tìm chỗ hóng gió cho mát. Châu Tồn Thú thì kiên quyết ở lại, chịu oi bức tới mức bị cảm nóng. Anh uống thuốc, đầu óc mơ màng buồn ngủ nên ngủ một giấc rất dài, đến khi tỉnh lại thì trời đã tối đen, có một cốc trà lạnh được đặt trên tủ đầu giường, Chung Khâu Duyên dán mảnh giấy trên đó: Nhớ uống nhiều nước. Hôm nay nghỉ, sáng sớm em không qua nữa nhé.

Khi Châu Tồn Thú ngồi dậy, phát hiện dưới đáy cốc trà lạnh còn có một mảnh giấy khác, đã bị những giọt nước lăn xuống dọc theo thành cốc trà thấm ướt. Châu Tồn Thú mở ra xem. Chung Khâu Duyên viết rất ngay ngắn ở đầu tờ giấy A5: Thư xin lỗi.

Châu Tồn Thú không khỏi bật cười, anh tiếp tục đọc thư. Chung Khâu Duyên trịnh trọng gửi lời xin lỗi vì đã ép anh hôn môi, sau đó bắt đầu phân tích về nguyên nhân hậu quả khiến sự việc kia xảy ra cũng như tự soi xét bản thân. Sau cùng cậu viết: Chuyện là như vậy. Nếu anh vẫn còn giận thì mai em mang chổi lông gà tới tạ tội với anh. Thế nhưng trước khi tạ tội, em xin có thêm mấy lời đắc tội anh. Là thế này, Châu Tồn Thú, anh cũng đã đọc hết những dòng bên trên rồi, em cảm thấy hẳn là em đã thích anh. Nếu anh muốn yêu đương… Chỗ này bị Chung Khâu Duyên gạch đi rồi viết lại. Nếu lần sau anh muốn yêu đương… Cậu lại gạch đi, lại viết lại. Nếu lần sau anh muốn tìm người yêu, có thể xem xét em không? Cậu lại gạch hết cả câu này, viết: Em muốn yêu đương cùng anh.

Buổi tối, Châu Tồn Thú nhắn tin cho “trợ lý thông minh” của anh, bảo: [ Hôm nay ở trong nhà lâu quá, sáng sớm vẫn cùng tôi xuống tầng đi dạo nhé. ]

Vài phút sau, không ngờ Chung Khâu Duyên nhắn lại: [ Không muốn. ]

Châu Tồn Thú sửng sốt, Chung Khâu Duyên lập tức nhắn bổ sung: [ Tối nay em có việc. ]

Châu Tồn Thú suy nghĩ một thoáng rồi nhắn: [ Được rồi. ]

Chung Khâu Duyên đã đập đầu vào tường mấy lần trong tiệm sửa xe hơi mà A Sơn đang làm việc. A Sơn ngồi xổm nhìn gầm xe, sau đó quay sang nói với Chung Khâu Duyên: “Tiếp tục đập đúng một chỗ đó thì nơ-ron thần kinh sẽ bị đập tới phân tán đấy.”

Chung Khâu Duyên bèn cũng ngồi xổm xuống, ôm lấy A Sơn từ phía sau: “Cứu tao với A Sơn ơi, tao đau khổ quá. Hiện tại tao cảm thấy như có một bàn tay đang bóp lấy trái tim tao, bóp hết lần này tới lần khác.”

A Sơn làu bàu: “Gì vậy.”

Chung Khâu Duyên ủ rũ nói: “Nhỡ anh ấy bảo không muốn thì tao phải làm sao đây?” Cậu dựa người lên lưng A Sơn, không chịu đứng dậy.

Đêm đó, Chung Khâu Duyên mất ngủ. Hôm sau là ngày nghỉ của cậu, cậu bèn dứt thoát đứng dậy, tựa bên bậu cửa hút thuốc chứ không ngủ tiếp nữa. Giống như cậu từng kể với Châu Tồn Thú, trước cậu từng thích một cô gái cùng thôn, thế nhưng khi đó Đại Ngư thích cô gái ấy, A Sơn có lẽ cũng yêu thầm cô ấy nên cậu mới cũng thích cô ấy. Thời cấp Hai, thôn bọn họ thí điểm thực hiện chương trình phát sữa giữa buổi học. Mọi người đều lấy các vị khác nhau, cô bạn đó hình như thích vị dâu tây. Chung Khâu Duyên gom một đống sữa vị dâu tây được phát, bỏ vào chiếc giỏ tre nhỏ rồi chạy tới tỏ tình với cô gái đó. Cô ấy nói bản thân vừa không thích sữa vị dâu tây, vừa không thích Chung Khâu Duyên.

Chung Khâu Duyên kẹp điếu thuốc, ôm đầu, rê.n rỉ: “Cứu tôi với.”

Châu Tồn Thú không giống thế, Chung Khâu Duyên nghĩ. Thời điểm ấy, sau khi cô gái đó từ chối, Chung Khâu Duyên quay đi là quên ngay chuyện ấy. Thế nhưng bây giờ, nếu Châu Tồn Thú nói không với cậu, Chung Khâu Duyên cảm thấy có lẽ cậu sẽ ôm Đại Ngư và A Sơn khóc hai, ba tháng mất. Cậu hiện tại thật sự chỉ cần nhắm mắt là trong đầu ngập tràn hình ảnh gương mặt của Châu Tồn Thú.

Cậu ngồi xụp xuống, đổ người vào tường. Bên cạnh chiếc tủ đầu giường trong phòng cậu có dán tấm thiệp mà Châu Tồn Thú viết cho cậu. Chung Khâu Duyên nhìn chằm chằm mấy câu thơ đó hồi lâu, sau đó cúi đầu rít thuốc.

.

Ngày hôm sau, Châu Tồn Thú ngồi dưới tầng chờ một lúc lâu, Chung Khâu Duyên vẫn không xuất hiện. Anh gọi điện, Chung Khâu Duyên nhấc máy, giọng thều thào: “Em tới ngay đây.”

Châu Tồn Thú mặc áo phông xám cùng chiếc quần đùi thoải mái, đứng bên cạnh cửa tòa đơn nguyên. Chung Khâu Duyên từ xa đã trông thấy anh. Sau khi xe dừng lại, Châu Tồn Thú mở cửa ngồi lên xe, hỏi Chung Khâu Duyên: “Hôm nay ra ngoài dạo bộ được không?”

Chung Khâu Duyên không nhìn anh, mắt nhìn con đường nhỏ phía trước, lắc đầu. Châu Tồn Thú nhún vai, bảo: “Thế cậu lái xe đi.”

Chung Khâu Duyên không lái. Châu Tồn Thú vỗ mu bàn tay lên mặt cậu, hỏi: “Hôm nay cậu sao thế?”

Chung Khâu Duyên quay sang nói: “Anh ơi, dù có thế nào thì anh cũng sẽ để em tiếp tục giúp anh rèn luyện tới sinh nhật tháng Mười Một của Lưu Tiểu Anh, có phải không?”

Châu Tồn Thú gật đầu. Chung Khâu Duyên yên tâm hơn đôi chút, tự thở phào nhẹ nhõm với bản thân. Cậu vừa định khởi động xe thì Châu Tồn Thú ở bên cạnh lại lên tiếng: “Tờ giấy hôm qua của cậu, là đang tỏ tình với tôi sao?”

Chung Khâu Duyên đạp mạnh chân phanh, Châu Tồn Thú suýt nhào về trước. Chung Khâu Duyên đỡ lấy anh, nói: “Em xin lỗi.”

Cô gái nhảy múa lại bắt đầu xoay vòng ở giữa hai người.

Châu Tồn Thú nắm lấy tay Chung Khâu Duyên, kéo cậu lại gần rồi ôm cổ Chung Khâu Duyên, nói: “Lúc hôn đừng đẩy loạn trong miệng anh, từ tốn một chút, sau đó nhớ phải thở bằng mũi của em.”

Anh hôn cậu, đầu lưỡi li.ếm chóp mũi, cánh môi, hàm răng của Chung Khâu Duyên rồi quấn lấy lưỡi cậu. Xe chưa khởi động, điều hòa không hoạt động, trong xe vô cùng ngột ngạt. Khi mồ hôi trên trán chảy xuống mu bàn tay, Chung Khâu Duyên hé mắt. Châu Tồn Thú lùi đầu ra nhưng bị Chung Khâu Duyên ôm lại. Cậu hôn lia lịa lên mí mắt, gò má anh, không chừa chỗ nào. Sau cùng hôn đủ rồi, cậu mới miễn cưỡng ngừng lại, hỏi: “Ý anh là gì thế anh ơi?”

Châu Tồn Thú thở dài, hỏi: “Có phải em cho rằng anh sẽ từ chối em?”

Chung Khâu Duyên gật đầu. Châu Tồn Thú mỉm cười bất đắc dĩ, nói: “Anh còn tưởng khoảng thời gian trước chúng ta đang mập mờ qua lại, kết quả có tên ngốc hóa ra còn chẳng hề online. Cậu ta chẳng hề nhận ra anh cũng có ý với cậu ta.”

Chung Khâu Duyên lấy giấy thấm mồ hôi trên trán Châu Tồn Thú, ngờ nghệch hỏi anh: “Hả, thời gian trước chúng ta đang mập mờ qua lại sao?”

Châu Tồn Thú đáp: “Anh chép cả thơ tình cho em đây, đồ ngốc này ạ.”

Chung Khâu Duyên bắt đầu đảo mắt muộn màng ngẫm lại. Châu Tồn Thú vừa cởi dây an toàn vừa bảo: “Anh không yêu đương cùng đồ ngốc đâu, anh xuống trước đây.”

Chung Khâu Duyên vội vàng khóa chốt cửa xe, tóm lấy Châu Tồn Thú ôm vào lòng: “Không cho anh đi đâu cả.”

Cô gái nhảy múa xoay vòng vòng, va phải đầu Chung Khâu Duyên. Chung Khâu Duyên chửi thề, sau đó lập tức cười híp mắt hôn lên mặt Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú nói: “Em đã bao giờ nghĩ tới chuyện anh không thể ra ngoài hẹn hò cùng em, không thể đi làm, trước mắt tâm lý cũng không ổn định…”

Chung Khâu Duyên cắt ngang lời anh: “Chúng ta có thể hẹn hò ở nhà, không ở nhà Lưu Tiểu Anh thì vẫn có thể qua nhà em. Vừa tan ca đã có thể lập tức trông thấy anh, em vui cực kỳ.”

Châu Tồn Thú im lặng hồi lâu. Chung Khâu Duyên nói: “Anh ơi, anh nói gì đi. Em lại bắt đầu cảm thấy có một bàn tay đang bóp tim em rồi. Bóp thêm mấy cái nữa là em nhồi máu cơ tim, em nói thật đấy.”

Châu Tồn Thú bật cười có chút nghẹn ngào, mắng: “Nói gì vậy chứ…”

Châu Tồn Thú dường như thở ra một hơi thật dài, cúi đầu lau giọt nước mắt đang chực trào. Sau đó anh nói: “Anh cũng muốn nói rằng mỗi ngày được gặp em, anh thật sự rất hạnh phúc. Chung Khâu Duyên, tuy hiện tại anh rất bất ổn, rất tệ nhưng anh thật lòng cực kỳ muốn làm người yêu của em.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com