Canh Nóng, Bánh Mềm

Chương 12: Mì tôm thêm trứng (6)



Chung Khâu Duyên dắt tay Châu Tồn Thú. Hai người từ phố Cây Sa Kê, bắt đầu chậm rãi đi dạo xa hơn một chút. Hôm đó, Châu Tồn Thú kể cho Chung Khâu Duyên biết anh có một người chị họ tên Châu Thiên Nghiên, là biên tập tạp chí thiếu nhi. Anh muốn gửi bản thảo truyện giúp A Sơn.

Thế nhưng sau khi Chung Khâu Duyên giúp Châu Tồn Thú liên lạc với người chị họ kia, Châu Thiên Nghiên lại bảo: “Bảo nó tự tới gặp tôi.”

Châu Tồn Thú không từ chối cũng không nhận lời. Chung Khâu Duyên nắm tay anh, nói: “Cứ từ từ suy nghĩ, dù sao A Sơn cũng không cần gấp. Mấy truyện của nó viết vốn để giết thời gian mà.”

Dần dần, những buổi đi dạo lúc tảng sáng trở thành thời gian hẹn hò của họ, không còn là thời gian phục hồi của Châu Tồn Thú nữa. Sau khi hẹn hò, Chung Khâu Duyên vẫn sẽ đưa Châu Tồn Thú về lại tầng năm như thường lệ. Cậu quấn lấy anh, ôm eo anh không chịu buông, vừa ôm anh vừa hôn, hôn xong có thể cũng sẽ theo vào phòng.

Đôi lúc Châu Tồn Thú lo cậu ngủ không đủ giấc, đi làm sẽ gặp tai nạn nên giữ Chung Khâu Duyên ở lại phòng mình để ngủ. Thế nhưng Chung Khâu Duyên ngủ cũng chẳng yên, nằm bên cạnh Châu Tồn Thú mà cứ sờ qua soạng lại, cọ tới cọ lui.

Sáng cậu dậy sớm, lúc ra khỏi phòng Châu Tồn Thú có khả năng vừa khéo đụng mặt Lưu Tiểu Anh ra khỏi nhà tập thể dục buổi sáng. Chung Khâu Duyên lần nào cũng rón ra rón rén chạy khỏi nhà, sau đó đợi Lưu Tiểu Anh xuống tầng rồi mới xách đồ ăn sáng phóng vèo lên tầng, lấy chìa khóa của Châu Tồn Thú để mở cửa. Cậu đặt đồ ăn sáng lên tủ đầu giường của Châu Tồn Thú, sau đó gửi tin nhắn: [ Tình yêu ơi, đồ ăn sáng đặt đầu giường nhé, nhất định phải ăn đó. ]

Phản ứng đầu tiên của Châu Tồn Thú sau khi tỉnh dậy đọc được tin nhắn luôn là cảm thấy vừa buồn cười, vừa đáng yêu.

Trong thời gian làm việc, dù có thời gian nghỉ giữa hai chuyến xe nhưng Chung Khâu Duyên cũng không thường xuyên nhắn tin cho Châu Tồn Thú. Cậu không muốn khiến bản thân phân tâm thêm. Chiều muộn sau khi hết ca, cậu xách túi đi mua sách mới cho Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú nhắn tin: [ Ngoại bảo sắp ăn cơm, em có qua không? ]

Chung Khâu Duyên trả lời: [ Đang mua sách mới cho bé thông minh thích đọc sách của chúng ta nè. ]

Châu Tồn Thú cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, phì cười. Một ngày Chung Khâu Duyên có thể đặt cho anh tám trăm tên gọi thân mật. Châu Tồn Thú suy nghĩ một chút rồi nhắn trả lời: [ Cảm ơn nhé, chụt chụt em yêu. ]

Tối đó, lúc bọn họ xuống tầng đi dạo, Châu Tồn Thú bảo anh quyết định vẫn nên gặp mặt với Châu Thiên Nghiên, sớm muộn gì cũng phải gặp. Châu Thiên Nghiên có con nhỏ, không thể ra ngoài gặp anh vào buổi tối nên chỉ có thể là Châu Tồn Thú tới gặp cô buổi ban ngày. Đây là một thử thách mới đối với Châu Tồn Thú.

Chung Khâu Duyên bảo sẽ đi cùng anh, nếu Châu Thiên Nghiên có lời nào khó nghe thì đừng trách cậu không khách sáo. Châu Tồn Thú cười bảo: “Chị Nghiên sẽ không như vậy đâu.”

Họ quyết định gặp ở nhà Châu Thiên Nghiên. Chung Khâu Duyên chở Châu Tồn Thú tới. Cậu thấy Châu Tồn Thú sau khi thay xong quần áo thì đứng ở nhà vệ sinh buộc tóc, buộc rồi lại xõa ra, sau đó lại buộc lên. Sau cùng, Châu Tồn Thú có chút kiệt quệ, hỏi Chung Khâu Duyên: “Có phải trông anh tệ lắm không?”

Chung Khâu Duyên nhấc chân đóng cửa phòng vệ sinh lại, ôm lấy Châu Tồn Thú rồi bảo: “Trông anh rất ổn.” Cậu hôn lên mặt Châu Tồn Thú: “Đừng lo.”

Hôm đó là lần đầu tiên Châu Tồn Thú nhìn thấy chiếc cầu thang lúc ban ngày. Nhà của bà ngoại thật sự đã cũ kỹ. Các trụ đứng bên dưới tay vịn cầu thang rỉ sắt nghiêm trọng, tường loang lổ, dàn đầy tờ rơi. Chung Khâu Duyên đứng thấp hơn anh một chút, vươn tay, nói: “Xe ngựa bí ngô đã dưới tầng rồi. Công chúa Châu Tồn Thú, chúng ta xuất phát thôi.” Châu Tồn Thú không nhịn được mà phì cười.

Khi xuống đến tầng một, hai ông “trứng hai lòng” cùng quay đầu sang.

Một người hỏi: “Đây là ai thế, ở tòa của chúng ta à?”

“Tòa chúng ta à?”

“Anh thấy bao giờ chưa?”

“Chưa thấy bao giờ.”

Chung Khâu Duyên và Châu Tồn Thú lên xe, hai ông cụ vẫn một hỏi một đáp:

“Người mới chuyển tới tầng bốn là nam hay nữ?”

“Đứa vừa nãy là nam hay nữ?”

Xe chạy qua con đường của buổi ban ngày. Châu Tồn Thú cảm thấy mắt mình đã có chút không thích ứng được với ánh sáng trời chiều ngày hè. Trong xe, Chung Khâu Duyên bật nhạc nhẹ, sau đó nói: “Anh nhìn kia, đám mòng két ở công viên Nguyệt Hồ cuối cùng đã tỉnh rồi. Lát nữa chúng ta đi qua Bảo tàng Mỹ thuật Thành phố, sau đó rẽ cái là tới nơi.”

Châu Tồn Thú nheo mắt, không nói năng gì suốt chặng đi. Lúc tới dưới chân nhà Châu Thiên Nghiên, Chung Khâu Duyên nói: “Nếu thật sự quá miễn cưỡng thì chúng ta không phải đi lên. Anh cũng đâu có nghĩa vụ gửi bản thảo truyện thay cho A Sơn.”

Châu Tồn Thú im lặng một lúc, quay sang mỉm cười với cậu rồi bảo: “Vũ hội sắp bắt đầu rồi, đỡ anh xuống xe ngựa nào.”

Lúc bước vào thang máy, Chung Khâu Duyên có thể cảm nhận được Châu Tồn Thú đang run rẩy. Hai mươi chín năm cuộc đời của một con người có vô số ngày bứt rứt, thật đáng tiếc, với Châu Tồn Thú, những ký ức ấy đều không thể nói là tươi sáng, đáng yêu.

Đến tầng mười, Chung Khâu Duyên dắt Châu Tồn Thú ra khỏi buồng thang máy. Cửa căn hộ 1001 mở sẵn. Trước đây khi Châu Thiên Nghiên lập gia đình, việc mua và sửa sang nhà cửa đều tham khảo ý kiến của Châu Tồn Thú, Châu Tồn Thú có thể coi như quen thuộc với nội thất bên trong. Châu Thiên Nghiên đứng tựa người ở khu vực lối ra vào trước cửa. Châu Tồn Thú mỉm cười với cô. Châu Thiên Nghiên bỗng ôm miệng bật khóc, cô khóc không ngừng lại được, vươn tay ôm Châu Tồn Thú vào lòng, luôn miệng: “Sao em lại gầy như thế. Sao em…”

Đứa nhỏ trong nôi ở phòng khách cũng khóc òa, Chung Khâu Duyên bèn chạy vào bế lên.

Châu Thiên Nghiên cuối cùng cũng thả Châu Tồn Thú ra, ngoái lại nhìn con mình. Chung Khâu Duyên ôm đứa trẻ năm tháng tuổi, bỗng cười toe nói với Châu Tồn Thú: “Anh ơi, anh có muốn bế thử không, bế cô bé ấm lắm.”

Lúc sau khi ngồi xuống sofa, Châu Thiên Nghiên vẫn nhắc lại, lẩm bẩm nói: “Không phải “trông đáng yêu lắm”, “ôm nhẹ tênh”, mà lại bảo bế con chị ấm lắm.”

Chung Khâu Duyên nói: “Ngừng ngừng, chị ơi. Bọn em tới không phải để bàn luận vấn đề triết học này.”

Châu Thiên Nghiên đã đọc bản thảo của A Sơn, cảm thấy truyện khá ổn, có thể thử đăng báo. Cô đặt tập giấy xuống, lại ngẩng lên nhìn Châu Tồn Thú đăm đăm. Mắt cô một lần nữa đỏ hoe, khẽ nói: “Chị sợ em vẫn tiếp tục không chịu ra ngoài, hai năm nay không dám nghĩ tới em. Trước đây chị có chỗ nào không phải không?”

Châu Tồn Thú mỉm cười, đáp: “Chị đừng nghĩ vậy mà.”

Trước khi họ xuống tầng, Châu Thiên Nghiên ôm lấy Châu Tồn Thú không buông. Chung Khâu Duyên tách tay cô ra, bảo: “Được rồi, được rồi, sắp bị chị ôm vỡ rồi.”

Châu Thiên Nghiên bế con tiễn họ xuống dưới tầng. Chung Khâu Duyên khởi động xe, đầu Châu Tồn Thú cúi gằm, mãi tới khi xe đã gần ra khỏi khu nhà, anh mới quay lại nhìn Châu Thiên Nghiên. Nước mắt anh bỗng tuôn rơi lã chã. Chung Khâu Duyên lần đầu thấy anh khóc như vậy, hoảng hốt lập tức táp vào lề đường rồi dừng xe lại.

Bọn họ đỗ xe ven đường một lúc rất lâu. Châu Tồn Thú khóc đến mức không thở nổi. Anh run rẩy cúi đầu nhìn đôi bàn tay gầy guộc tới gần như chỉ còn xương của mình. Chung Khâu Duyên nắm lấy tay anh, một tay còn lại lau nước mắt giúp Châu Tồn Thú rồi khẽ nói: “Khóc đến đói rồi, chúng ta về ăn gì ngon nhé. Anh muốn ăn gì nào?”

Châu Tồn Thú vẫn cúi đầu, một lúc sau mới khẽ thở ra một hơi. Anh bảo: “Lái xe đi.”

Chung Khâu Duyên khởi động xe. Cảnh vật ngoài khung cửa sổ lùi ngược về sau, bọn họ lùi trở về Bảo tàng Mỹ thuật Thành phố, công viên Nguyệt Hồ. Châu Tồn Thú ngẩn người nhìn dãy heo đầu lắc lư kia, bỗng nói: “Anh muốn ăn mì tôm.”

Chung Khâu Duyên nhìn anh, bảo: “Không vấn đề chi, muốn vị nào cũng có.”

Châu Tồn Thú lau vết nước mắt trên mặt mình, nói: “Muốn thêm một quả trứng trần.”

Chung Khâu Duyên cười đáp: “Muốn thêm một quả tim của em cũng được.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com