Một tuần trước lễ đại thọ của Lưu Tiểu Anh, Châu Tồn Thú đã có thể thoải mái ra vào khu nhà Thân Thân. Sáng hôm đó, anh đồng ý đi dạo cùng Lưu Tiểu Anh ở con đường đi bộ ven sông. Châu Tồn Thú thức dậy, Chung Khâu Duyên cũng dậy theo. Lưu Tiểu Anh đeo một chiếc băng đô thể thao, vắt khăn lau mồ hôi quanh cổ, đang khởi động ở lối ra vào trước cửa thì thấy Chung Khâu Duyên bám sau lưng Châu Tồn Thú đi ra. Hai người lờ đờ đứng đánh răng cạnh nhau trong nhà tắm, sau đó lờ đờ theo sau Lưu Tiểu Anh đi dạo dọc bờ sông.
Lưu Tiểu Anh quát về phía sau: “Bám theo, làm gì đấy.”
Chung Khâu Duyên ôm cánh tay của Châu Tồn Thú giật mình tỉnh giấc, hô to: “Dạ, cô Lưu!”
Đi bộ xong, họ cùng ăn sáng tại quán đồ sáng ở khu nhà Thân Thân. Ông chủ đặt sữa đậu nành và bánh quẩy lên chiếc bàn gấp nhỏ hình vuông, nói: “Cô giáo Lưu, hai cậu này đều là cháu bà sao, trước đây tôi không biết.”
Lưu Tiểu Anh híp mắt ăn miếng cháo trắng, nói: “Đúng rồi.”
Hơi nóng từ xửng hấp của quán đồ sáng bốc lên nghi ngút. Những người vội vã đi làm, đi học xách bữa sáng lướt qua họ. Chung Khâu Duyên và Châu Tồn Thú thì thầm trò chuyện, cậu nắm lấy tay anh nũng nịu hỏi: “Được không anh ơi?” Châu Tồn Thú mỉm cười không đáp.
Lưu Tiểu Anh chống cằm nhìn họ, bỗng vươn tay vuốt tóc mái của Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú ngẩng lên nhìn bà. Lưu Tiểu Anh bảo: “Không có gì, con ăn đi.”
Hàng xóm trong khu nhà Thân Thân ra ra vào vào quán, chào hỏi Lưu Tiểu Anh rồi lại vội vàng lo việc của mình. Một tuần sau đó, người ở sảnh nhà hàng cũng ra ra vào vào giống vậy, đứng tới bên cạnh Lưu Tiểu Anh, nói vài lời chúc thọ bà. Lưu Tiểu Anh mặc bộ đồ mới được đặt may riêng, cười tươi rạng rỡ ngồi ở bàn chính.
Trước bữa tối, Tề Chí Thu kéo bà ra để cả nhà cùng chụp một tấm hình đại gia đình. Giữa đại sảnh có đặt một chiếc ghế, Lưu Tiểu Anh ngồi ở đó, con cháu đứng thành hai hàng quanh bà. Những lúc chụp ảnh kiểu này, Lưu Tiểu Anh sẽ luôn chợt nhớ lại những lần trước đây đứng trên sân khấu chụp ảnh trao thưởng cùng các bạn nhỏ trường tiểu học Thực Nghiệm. Bà có chút cẩn trọng ngồi thẳng người, sau đó đột nhiên quay đầu về sau.
Tề Chí Thu ở hàng sau kêu lên: “Bà mình ơi, làm gì thế, nhìn phía trước nào.”
Lưu Tiểu Anh đang tìm Châu Tồn Thú. Bà thấy Châu Tồn Thú đứng ở góc hàng thứ hai. Châu Minh và Tề Lan Hương giống như đang trốn tránh anh, đứng sang bên chỗ gia đình Tề Chí Thu. Lưu Tiểu Anh mấp máy môi, Châu Tồn Thú bèn nhe răng cười với bà.
Trước khi xuất phát, Tề Chí Thu tới nhà đón họ. Lưu Tiểu Anh và Châu Tồn Thú đã thay đồ xong, cùng hóng gió ở ban công. Trong không khí thoang thoảng hương hoa quế, Lưu Tiểu Anh cười nói: “Con xem, loáng cái đã sống tới năm 80 tuổi rồi.”
Châu Tồn Thú cũng mỉm cười. Anh nhìn xuống bảng thông báo dưới chân tòa nhà rồi quay sang nói với Lưu Tiểu Anh: “Ngoại ơi, con mãi chưa nói điều này, con cảm ơn ngoại.”
Trước khi vào nhà hàng, Lưu Tiểu Anh luôn nắm tay Châu Tồn Thú, giống như bà đang rất căng thẳng. Khi bước vào sảnh nhà hàng, nhóm người chúc thọ ùa tới như sóng cuộn khiến họ phải tách ra. Lưu Tiểu Anh trò chuyện cùng đồng nghiệp, bạn bè và học trò cũ. Lúc ngẩng lên, bà thấy Châu Tồn Thú đang ngồi dựa lưng vào ghế, nói chuyện với Tề Chí Thu. Lưu Tiểu Anh cảm thấy có lẽ bản thân đã làm giáo viên quá lâu nên bà luôn âm thầm suy nghĩ cho Châu Tồn Thú, nghĩ xem anh nên giải thích về hai năm biến mất của mình như nào. Thế nhưng Châu Tồn Thú hiện tại điềm tĩnh hơn bà tưởng. Anh mặt bộ vest cơ bản mà anh và Chung Khâu Duyên đã đi chọn cùng nhau, ngồi thoải mái ở vị trí của mình, trông bộ dạng giống hệt Châu Tồn Thú trước năm 29 tuổi.
Thợ chụp ảnh ở phía trước hô: “Tôi đếm một hai ba, cả nhà ta nhìn vào ống kính nhé.”
Lưu Tiểu Anh quay đầu lại, ngồi ngay ngắn, chụp bức ảnh đại gia đình con cháu sum vầy ở tuổi tám mươi. Tấm ảnh này về sau được rửa rồi phóng to, đóng khung, gửi tới tầng năm, đơn nguyên III, khu nhà Thân Thân. Lưu Tiểu Anh sẽ thấy trong ảnh, Châu Tồn Thú đứng ở vị trí ngoài cùng bên trái hàng hai, Châu Minh và Tề Lan Hương đứng ở vị trí ngoài cùng bên phải.
Lúc dùng bữa hôm đó cũng vậy, Châu Tồn Thú ngồi ở bàn của Lưu Tiểu Anh, Châu Minh và Tề Lan Hương chọn ngồi bàn khác. Từ đầu tới cuối, bọn họ giống như người xa lạ, chỉ lướt qua nhau mà không nói lời nào.
Khi tan tiệc, Lưu Tiểu Anh đứng trước cửa nhà hàng trò chuyện vui vẻ với mấy người bạn. Hôm đó thật sự là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời bà. Thế nhưng bà không biết rằng trong lúc bà đang nói chuyện, Châu Tồn Thú đã bị Châu Minh chặn lại trước khi bước lên xe của Tề Chí Thu. Ông ta đứng trước mặt Châu Tồn Thú, nói: “Được rồi, bố muốn nói chuyện với con. Tiếp theo đây con có dự định gì?”
Châu Tồn Thú ngơ ngác nhìn bố mình, kiểu ngơ ngác khi đột nhiên bị giáo sư ở trường đại học chặn lại, kêu anh hãy nói về kế hoạch cuộc đời của mình. Châu Minh giận dữ: “Con không phải vẫn định trốn mãi ở chỗ bà ngoại đấy chứ? Những chuyện khác bỏ qua, Châu Tồn Thú, bố sẽ bỏ những chuyện đó một sang bên cho con. Con không cảm thấy mình rất ích kỷ sao?”
Châu Tồn Thú từ đầu đến cuối chỉ nhìn ông, não dần thích nghi với việc một lần nữa nghe thấy giọng điệu giáo huấn của Châu Minh. Châu Minh đột nhiên cao giọng: “Những chuyện khác không nói, mày không biết bà ngoại đang bệnh nặng lắm sao?”
Lưu Tiểu Anh quay phắt lại. Châu Minh đẩy Châu Tồn Thú, tiếp tục nói: “Năm ngoái bà ngoại đi kiểm tra phát hiện mắc bệnh Moyamoya, đau đầu nôn mửa suốt, còn phải chăm mày. Mày thì làm gì? Trốn trong phòng đọc sách!”
(Bệnh Moyamoya: một căn bệnh mạn tính, các mạch máu não bị tổn thương và thu hẹp dần, dẫn đến lưu lượng máu não ngày càng không đủ để cung cấp máu cho não)
Lưu Tiểu Anh đứng ở cửa nhà hàng gào lên: “Không được nói, Châu Minh!”
Khách khứa đang ra vào sảnh nhà hàng đều dừng lại hóng chuyện. Thế nhưng Châu Minh vẫn tiếp tục mắng mỏ Châu Tồn Thú: “Mày có biết bây giờ người ngoài đều đang cười vào mặt vợ chồng tao không. Tất cả đều do mày…”
Lưu Tiểu Anh quát: “Tôi bảo không được nói nữa, Châu Minh!”
Đến cuối Châu Minh nói: “Thà mày cứ trốn trong đó cả đời đi. Sao lại chui ra…”
Lưu Tiểu Anh ôm ngực, bật khóc: “Đừng, đừng nghe, Châu Tồn Thú. Cháu lại đây với Ngoại.”
Hôm đó, Châu Tồn Thú quay đầu sang nhìn Lưu Tiểu Anh, vẫn mỉm cười như để an ủi bà. Lưu Tiểu Anh chợt nhận ra, trong hơn hai mươi năm qua, có phải đã rất nhiều lần bà rõ ràng đang đứng quan sát ở nơi rất gần, nhưng lại chẳng hề trông thấy những vết thương bị chọc khoét trên người Châu Tồn Thú. Vì anh quá giỏi vào những lúc này, tiếp tục an ủi bản thân và an ủi người khác.
Lưu Tiểu Anh vươn tay về phía Châu Tồn Thú, rồi nhắm mắt, ngất xuống đất.