Canh Nóng, Bánh Mềm

Chương 30: Ngoại truyện 03. Cơm hấp nấm non và nấm dại



Tuần trước, con gái Tiểu Tâm của A Sơn đã chào đời.

Đám cha nuôi của Tiểu Tâm túm tụm bên cạnh giường cũi của cô bé, ngắm nhìn bé con. Tiểu Tâm mới ăn sữa xong, mắt nhắm nghiền, hai tay nắm thành nắm đấm nhỏ xíu để bên tai mình.

“Bé ghê.” Chung Khâu Duyên nói với Châu Tồn Thú. Thì ra em bé mới sinh chỉ to bằng một khúc cẳng tay, hệt như củ cà rốt nhỏ đỏ au.

Hai người bước ra khỏi bệnh viện, thong thả tản bộ về nhà, trên đường ghé qua hàng đồ om quen mua chút rau củ om theo mùa. Sau khi trời trở lạnh, bọn họ rất thích ăn lẩu ở nhà. Nồi lẩu sôi ùng ục giữa bàn ăn tỏa hơi nóng. Chung Khâu Duyên tự nấu nước dùng từ thịt cá để làm cốt lẩu. Châu Tồn Thú treo áo khoác gió vào tủ quần áo trong phòng ngủ, rồi lấy áo hoodie của Chung Khâu Duyên mặc lên người.

Trong bếp, Chung Khâu Duyên vừa cúi đầu đổ rau củ om ra vừa nói chuyện với Châu Tồn Thú: “Khâu Tuyết Mai hỏi tuần này chúng ta có về ăn không… Hoặc bà ấy bảo bà ấy cũng muốn thăm con A Sơn…”

Châu Tồn Thú rụt tay vào trong ống tay áo hoodie, vào nhà vệ sinh rồi quay ra ban công. Chung Khâu Duyên quay sang mới phát hiện mình nói chuyện với không khí nãy giờ, người kia lại không biết chạy đâu rồi.

Chung Khâu Duyên gọi về phía phòng khách: “Anh trai ơi, điện thoại anh ở trên bàn ăn.”

Châu Tồn Thú từ trong phòng đi ra, nhỏ giọng làu bàu: “Không ổn. Dạo này có phải anh có tuổi rồi không, càng ngày càng đãng trí.”

Bọn họ ngồi vào bàn ăn, chào Lưu Tiểu Anh rồi bắt đầu ăn tối. Xung quanh chiếc đèn treo trên đỉnh đầu họ tỏa ra hơi nóng ấm áp. Chung Khâu Duyên gắp cho Châu Tồn Thú một miếng cá viên.

Mấy tháng trước Châu Tồn Thú thiết kế cải tạo lại nhà vệ sinh cũ. Anh đổi những viên gạch tường trắng đã ố vàng thành gạch men sọc ngang màu xanh lam, sàn lát gạch caro đen trắng. Sau đó anh thu nhỏ buồng tắm đứng nguyên bản, rồi nhét vào một bồn tắm nhỏ kiểu nhật màu hồng bong bóng.

Khoảng thời gian sửa nhà vệ sinh, anh và Chung Khâu Duyên chuyển ra ngoài ở một thời gian. Chiều tối, anh tan làm, tới “Canh nóng, bánh mềm” ăn tối. Cuối tháng Mười, món cơm hấp nấm non và nấm dại giới hạn theo mùa đã quay lại thực đơn. Chung Khâu Duyên viết một tấm biển treo trước cửa, trên biển có vẽ một bát cơm đầy ụ. Châu Tồn Thú lách vào trong quán, nhân viên phục vụ lúc đi ngang qua anh khẽ nói nhỏ: “Anh Thú, hết chỗ rồi, anh vào phòng nhân viên đi.”

Châu Tồn Thú cởi áo khoác, vắt trên cánh tay, đẩy cửa phòng nhân viên rồi tiến vào. Một lúc sau, nhân viên phục vụ bê đồ ăn vào cho anh. Ăn uống xong xuôi, anh vừa làm việc vừa chờ Chung Khâu Duyên đóng cửa.

Từ phòng nhân viên có thể nghe thấy tiếng bát đĩa leng keng, tiếng khách nói chuyện và cả tiếng nhạc du dương trong quán bên ngoài. Châu Tồn Thú rất thích những giây phút này, đặc biệt là có những khi Chung Khâu Duyên sẽ bất ngờ xông vào phòng nhân viên, nhét vào miệng anh một chiếc bánh quy bơ sô-cô-la mới nướng, thơm nhẹ lên mặt anh rồi lại vội vã chạy đi.

Châu Tồn Thú cảm nhận được một cảm giác an toàn rất đỗi đặc biệt khi ngồi ở đây.

Tầm hơn tám giờ tối, Chung Khâu Duyên dọn dẹp xong cửa hàng, mở cửa phòng nghỉ của nhân viên rồi bảo: “Bạn nhỏ Châu Tồn Thú lớp mẫu giáo lớn, xem ai tới anh về này.”

Châu Tồn Thú bật cười, cúi đầu gập laptop lại.

Trong giai đoạn sửa nhà vệ sinh, bọn họ thuê ngắn hạn một căn hộ tại khu chung cư mới gần khu Thân Thân. Hôm về nhà, hai ông “trứng hai lòng” đang chuyển nhà, chuẩn bị tới khu nhà dưỡng lão. Hai người họ mỗi người mua một căn hộ nhỏ ở đấy, có đủ phòng bếp và nhà vệ sinh. Tầng dưới có nhà ăn, phòng khách và phòng giải trí chung. Nhân viên công tác của khu nhà giúp họ chuyển túi lớn túi nhỏ đồ đạc lên chiếc xe tải nhỏ. Ông Đại Hoàng xách theo hai con cá điêu khắc bằng gỗ rất nặng. Ông Nhị Hoàng đứng dưới lầu mắng: “Anh mang cái đó theo làm gì, cái gì cũng không nỡ vứt.”

Ông Đại Hoàng mắng lại: “Anh cứ không vứt đấy.”

Họ lại ngồi nghỉ ngơi ở chiếc ghế đấu nhỏ dùng khi đánh cờ ở dưới tầng. Trước kia, có lần hai người ngồi chơi cờ ở ngoài hiên quán của Chung Khâu Duyên, ông Đại Hoàng vào quán đi vệ sinh, Chung Khâu Duyên ngồi cùng ông Nhị Hoàng. Ông Nhị Hoàng kể, thật ra trước đây ông đã từng kết hôn và có một đứa con, nhưng sau này gặp tai nạn qua đời. Sau khi vợ ông cũng qua đời, ông bèn chuyển tới sống cùng anh trai. Bọn họ từ bé đã hay chí chóe, ba ngày đánh nhau hai trận. Giờ đây, ông Đại Hoàng lại vừa bị chẩn đoán mắc căn bệnh rất phức tạp, phải uống thuốc và đi khám thường xuyên. Ông Nhị Hoàng nói: “Tự dưng tôi sợ lắm. Hai bọn tôi ngay cả sinh ra cùng sinh cùng nhau. Nhỡ một ngày không thấy ông ấy nữa…”

 Đúng lúc đó, ông Đại Hoàng vừa buộc dây quần vừa đi ra. Ông Nhị Hoàng quay sang mắng: “Anh có biết lịch sự là gì không hả?”

Ông Đại Hoàng thắt nơ bươm bướm cho mình rồi mắng lại: “Chú xem anh đã đủ lịch sự chưa?”

Chung Khâu Duyên cười ngặt nghẽo, vỗ vai hai ông rồi trở vào trong quán.

Trước khi ngồi lên xe tải tới khu nhà dưỡng lão, hai ông cụ “trứng hai lòng” nhất quyết dúi cho hai người cặp cá điêu khắc bằng gỗ nặng trịch kia. Thế là, Châu Tồn Thú và Chung Khâu Duyên một người xách một con, chậm rãi đi lên tầng năm.

Vài ngày sau, Tiểu Tâm ra đời.

Ăn lẩu xong, Châu Tồn Thú nhắm mắt ngâm mình trong chiếc bồn tắm mới của bọn họ. Chung Khâu Duyên rửa bát xong thì cầm viên thả bồn tắm, vội vàng leo vào trong bồn, vu.ốt ve bắp chân của Châu Tồn Thú.

Mấy hôm trước, cậu có gặp một giấc mơ mà chưa kịp kể cho Châu Tồn Thú. Cậu mơ thấy khi tỉnh giấc, có một “củ cà rốt nhỏ” nằm giữa cậu và Châu Tồn Thú. Mắt trông giống hệt cậu, mũi và miệng thì giống Châu Tồn Thú, vừa tỉnh đã khóc ré lên. Chung Khâu Duyên cuồng cuồng tìm bình sữa trong máy tiệt trùng ở ngoài phòng khác để pha sữa cho bé, sau đó lôi ra một miếng tã rồi lao vào phòng hỗ trợ Châu Tồn Thú. Chung Khâu Duyên kể: “Ôi chao, em chỉ nhớ nhóc con cứ nằm lì trong lòng anh không chịu nhúc nhích. Em bảo “Bố bế cái nào” thì nó cắn ngón tay nhỏ của mình, chẳng thèm nhìn em lấy một cái.”

Châu Tồn Thú vẫn đang nhắm mắt, mỉm cười. Chung Khâu Duyên nhéo chân anh, nói: “Anh biết tên ở nhà của bé con của chúng ta là gì không?”

Châu Tồn Thú hỏi: “Là gì?”

Chung Khâu Duyên đáp: “Là Phù Phù.”

Châu Tồn Thú bật cười thành tiếng. Trong phòng tắm hơi nước mù mịt. Bồn tắm hơi chật, Châu Tồn Thú hé mắt, nhổm người dậy, cọ chân vào bụng dưới của Chung Khâu Duyên, nói: “Bố Phù Phù à…”

Chung Khâu Duyên tóm lấy chân anh. Châu Tồn Thú nói: “Hôm nay muốn tạo bé Phù Phù không?”

Chung Khâu Duyên lập tức nắm lấy mắt cá chân của Châu Tồn Thú, kéo anh vào lòng mình. Họ li.ếm lưỡi nhau, quấn quýt hôn nhau. Châu Tồn Thú ngồi lên mép bồn tắm, dạng chân. Chung Khâu Duyên vừa li.ếm bên dưới của anh, vừa ngẩng lên nhìn khuôn mắt ửng hồng cùng bờ môi mím chặt của Châu Tồn Thú. Được một lúc, anh ngửa đầu rê.n rỉ thành tiếng.

Chung Khâu Duyên cắn má trong đùi của Châu Tồn Thú, mùi hương hoa hồng từ viên thả bồn tắm thoang thoảng trong không khí. Chung Khâu Duyên đỡ mông Châu Tồn Thú, đặt anh vào lại trong bồn tắm. Châu Tồn Thú quỳ bò ở đó, ngẩng đầu nhìn những viên gạch sọc xanh lam mà đích thân anh đã chọn. Trên giá treo gắn cố định bên lớp gạch có đồ ngủ của hai người. Mấy ngày trước, nhiệt độ giảm mạnh, bọn họ vừa mới lấy đồ ngủ mùa thu ra, giặt sạch rồi phơi khô, trên quần áo còn phảng phất mùi xả thơm. Chung Khâu Duyên nhịp nhàng chuyển động, nắm lấy eo Châu Tồn Thú, nhấc anh lên một lúc.

Lúc sau, Châu Tồn Thú run rảy, bám lấy thành bồn tắm, vừa hổn hển vừa khẽ nói: “Đau đầu gối.”

Cuộc tình ái qua đi, họ mặc đồ ngủ rồi ngồi dựa bên nhau trên sofa xem TV. Những cư dân ban đầu của khu tập thể giáo viên cũ kỹ này đều đã lần lượt rời đi. Qua vài bữa nữa, sẽ có người tới xem căn hộ ở tầng hai của hai ông “trứng hai lòng”.

Chung Khâu Duyên tiễn Châu Tồn Thú xuống tầng lái xe đi làm, rồi hai người cùng ngồi ăn sáng ở hàng bán đồ ăn sáng trước cổng khu Thân Thân.

Châu Tồn Thú nói: “Anh đi nhé.”

Chung Khâu Duyên cắn miếng bánh bao nhân súp, vẫy tay với anh: “Mẹ Phù Phù nhớ về sớm nha.”

Châu Tồn Thú bật cười nhéo nhẹ tai cậu.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com