Canh Nóng, Bánh Mềm

Chương 4: Bánh nấm choco (4)



Sáng sớm hôm sau, khi bước ra khỏi nhà, Châu Tồn Thú không thấy Chung Khâu Duyên đứng bên ngoài hành lang chờ mình. Dưới ánh đèn hành lang mù mịt, anh tìm quanh một vòng nhưng vẫn chẳng thấy cậu. Châu Tồn Thú đứng ở đầu cầu thang nhìn xuống, rất muốn tự đi xuống xem thử. Anh đứng đó hồi lâu, nhìn mấy chữ “hòa khí sinh tài” to đùng ở tầng bốn.

Anh không rõ liệu có phải Chung Khâu Duyên đã bị những lời tối qua của anh dọa sợ nên mới không thấy xuất hiện cả ngày hôm nay. Châu Tồn Thú chần chừ thêm một lúc, thật sự không dám đi xuống một mình. Anh thở dài với bản thân mình, quay người vào nhà.

Tầm hai giờ sáng, có người nhấn chuông liên tục. Lưu Tiểu Anh bị đánh thức, khoác áo sơ-mi lên người rồi dậy mở cửa. Lúc mở cửa ra, bà trông thấy Chung Khâu Duyên đang đứng tựa cửa thở hổn hển, lưỡi xoắn vào nhau: “Ôi cháu… Là cháu…”

Lưu Tiểu Anh mắng: “Cậu, là cậu đấy. Biết bây giờ mấy giờ rồi không?”

Chung Khâu Duyên vỗ nhẹ lên cánh tay bó bột của Lưu Tiểu Anh, nói: “Cháu quên món đồ, phải lấy về.”

Lưu Tiểu Anh làu bàu bật đèn phòng khách lên, hỏi: “Quên cái gì? Sao tôi không thấy đồ của cậu?”

Chung Khâu Duyên vừa đẩy bà vừa bảo: “Lưu Tiểu Anh đi ngủ đi. Nếu làm trì hoãn giấc ngủ dưỡng nhan của bà thì không đáng chút nào cả.”

Lưu Tiểu Anh ngáp một cái, mắng Chung Khâu Duyên thêm vài câu rồi đi vào phòng.

Chung Khâu Duyên rề rà trong phòng khách nửa phút rồi mới khẽ khàng mở cửa phòng Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú đang ngồi dựa lưng vào đầu giường nghịch đèn ngủ. Chung Khâu Duyên bỗng quỳ “phịch” lên đồng sách của anh, kêu: “Anh ơi, em quên mất bắt đầu từ tháng Sáu em phải trực ca tối, từ sáu giờ tối tới một giờ sáng, giữa ca lại không thể chạy qua báo anh một tiếng được. Em xin lỗi anh. Em đã mua mười hộp bánh nấm choco để chuộc lỗi với anh này.”

Chung Khâu Duyên bắt đầu đổ bánh nấm choco từ trong túi ni-lông ra. Châu Tồn Thú cau mày, nói: “Đứng dậy, khỏi sách của tôi.”

Chung Khâu Duyên hô: “Tuân lệnh.” Sau đó đứng phắt dậy.

Cậu bóc một hộp bánh nấm choco đưa cho Châu Tồn Thú. Châu Tồn Thú cầm lấy một miếng bánh rồi bỏ vào miệng, Chung Khâu Duyên cũng ăn một miếng. Cậu áp sát lại gần Châu Tồn Thú, nói với anh: “Về sau hàng ngày em sẽ qua tìm anh lúc hai giờ sáng.”

Châu Tồn Thú vốn định bảo cậu nếu đã mệt mỏi vậy thì thôi. Thế nhưng Chung Khâu Duyên vừa cắn miếng bánh nấm choco vừa lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động nhét cho Châu Tồn Thú, mồm miệng nhồm nhoàm, nói không rõ chữ: “Di động cũ em dùng lúc trước, sim thì mới làm. Sau này cần liên lạc, anh có thể gọi cho em. Không gọi cũng không sao, em chỉ sợ không liên lạc được với anh.”

Châu Tồn Thú cúi đầu gõ nhẽ lên chiếc điện thoại di động kia. Màn hình bừng sáng, hình nền màn hình khóa là ảnh chụp chung của Chung Khâu Duyên và bố mẹ cậu. Ông Chung gầy tong teo, Khâu Tuyết Mai lại cực mập mạp, Chung Khâu Duyên mười mấy tuổi kẹp ở giữa miệng cười toe toét đến là vui vẻ. Chung Khâu Duyên ngại ngùng nói: “Đây là bố mẹ em, ở dưới quê trồng hoa với cây trái. Hai người họ đều rất tốt.”

Ngón tay Châu Tồn Thú lướt qua lại trên màn hình, không nói năng gì. Một lúc sau, anh bỗng tò mò hỏi Chung Khâu Duyên: “Vậy cậu, năm nay, cậu bao tuổi?”

Chung Khâu Duyên ôm hộp bánh, vui vẻ trả lời: “Anh ơi, em 27. Hôm nay là sinh nhật 27 tuổi của em.”

.

Sau khi Chung Khâu Duyên rời đi, Châu Tồn Thú vẫn mân mê mãi chiếc điện thoại kia. Ở trong phòng, ánh sáng từ màn hình điện thoại vô cùng chói mắt. Loại ánh sáng này, đối với anh mà nói, đã trở nên kỳ quái và xa lạ. Châu Tồn Thú đặt nó lên chiếc tủ đầu giường. Được một lúc, anh lại cầm lấy, ấn bật màn hình, vào màn hình giao diện chính. Chung Khâu Duyên đã xóa hết sạch mọi thứ trên màn hình, trong danh bạ chỉ lưu số điện thoại của cậu. Cậu đặt tên hiển thị cho bản thân là “Trợ lý thông minh của ngài”, phía sau có một icon trái tim.

Châu Tồn Thú bấm vào giao diện tin nhắn, do dự một lúc rồi chậm chạp gõ chữ: [ Xin chào? ]

Rất nhanh, Chung Khâu Duyên đã mau chóng trả lời: [ Anh!!! Anh gửi tin nhắn cho em!!! Siêu quá!!! ]

Châu Tồn Thú nhìn những dấu chấm than ngập tràn màn hình, không hiểu sao trong đầu chợt hiện lên hình ảnh một chú cún đang điên cuồng vẫy đuôi đuổi theo mình. Thông báo tin nhắn đến cứ ba giây lại vang lên một lần: [ Anh chưa ngủ sao? Anh đang làm gì thế? Em vừa đến nhà trọ, mới đỗ xe xong. Bây giờ đi tới tầng ba rồi. Giờ đến tầng năm rồi… ]

Châu Tồn Thú đã hai năm rồi không gõ chữ, khó khăn lắm mới chậm chạp gửi được cho Chung Khâu Duyên một tin nhắn giữa sự oanh tạc mật độ cao của cậu: [ Sinh nhật vui vẻ. ]

Chung Khâu Duyên trực tiếp gọi qua. Châu Tồn Thú đã lâu lắm rồi không được nghe âm báo cuộc gọi đến. Âm thanh vẫn vậy, đơn điệu mà vô cảm, lặp đi lặp lại. Châu Tồn Thú do dự một lúc, miễn cưỡng nhấn nút nghe máy. Chung Khâu Duyên vô cùng hào hứng, kêu: “Cảm ơn anh! Ah chết tiệt… Á, không phải nói anh đâu, em vừa đá phải cửa. Đù, đau quá, giờ hơi hơi muốn khóc. Nhưng hôm nay sinh nhật em, em không khóc…”

Châu Tồn Thú cầm điện thoại, không nhịn được cúi đầu phì cười.

.

Buổi sáng, trước khi đi làm, Chung Khâu Duyên cùng Lưu Tiểu Anh đi tháo lớp thạch cao. Hôm đó thời tiết nóng nực, bọn họ ngồi bên bồn hoa của bệnh viện, mỗi người một que kem. Chung Khâu Duyên hỏi Lưu Tiểu Anh: “Bà sẽ không vừa ăn hết que kem này thì lại ngất ra đấy chứ?”

Lưu Tiểu Anh quát: “Tôi uống thuốc rồi, thật sự đấy. Tôi uống thuốc rồi, uống thuốc xong phải bổ sung lượng đường phù hợp.”

Chung Khâu Duyên nhún vai.

Lưu Tiểu Anh lấy giấy lau miệng mình rồi bảo: “Để có thể sống thêm vài năm, tôi chưa từng lơi lỏng dù chỉ một giây.” Bà nhìn đám đông đi lại trong sảnh khoa khám ngoại trú của bệnh viện rồi nói tiếp: “Cậu biết không, cái tên “Châu Tồn Thú” là do tôi đặt đấy. Khi ấy tôi chỉ mong cuộc sống của đứa cháu trai út có chút thú vị là được. Từ bé nó đã học rất giỏi, dần dần có thêm nhiều kỳ vọng với nó. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ bao năm qua tôi thật ra cũng là thủ phạm…”

Chung Khâu Duyên khựng lại một chút, bảo: “Lưu Tiểu Anh, kem của bà rớt xuống quần rồi kìa.”

Lưu Tiểu Anh – 79 tuổi, nhà giáo ưu tú, học trò khắp nơi, cuộc đời đã trải qua bao chuyện – thốt lên câu chửi thề hiếm hoi trong đời: “Mẹ nó, quần mới may của bà!”

Chung Khâu Duyên đưa Lưu Tiểu Anh về nhà. Hai cụ ông “trứng hai lòng” lại đang chơi cờ vây dưới chân khu nhà. Chung Khâu Duyên theo lên tầng ăn ké bữa trưa. Lưu Tiểu Anh kể bây giờ Châu Tồn Thú ngày ba bữa đều ăn uống bình thường, có lúc còn có thể ra ăn cùng bà, có lúc không thể, nhưng nói chung là đã ăn uống tử tế rồi.

Lúc bọn họ mở cửa vào nhà, Châu Tồn Thú đang đứng bên cạnh tủ lạnh uống nước. Tóc anh không chải chuốt, có chút bù xù, có vẻ như mới dậy. Chung Khâu Duyên vươn tay qua đỉnh đầu Lưu Tiểu Anh, đưa anh một hộp kem to, bảo: “Em vs Lưu Tiểu Anh chọn từ đại lý kem đấy. Anh muốn ăn không?”

Châu Tồn Thú lắc đầu. Chung Khâu Duyên cười hì hì, nói: “Hay em thử dùng bánh nấm choco làm thành kem nhé.”

Châu Tồn Thú cầm cốc nước đi qua chỗ bọn họ, vào lại trong phòng. Lưu Tiểu Anh giận dữ: “Bỏ kem vào tủ lạnh cho tôi, đừng để trên đầu tôi.”

Tối đó, sau khi kết thúc ca đêm, Chung Khâu Duyên về nhà tắm rửa rồi phóng xe tới khu Thân Thân. Lần này cậu chưa lên tầng đã thấy Châu Tồn Thú đang đứng ở ô cửa sổ tầng năm nhìn cậu. Chung Khâu Duyên vẫy tay chào anh.

Chung Khâu Duyên dắt Châu Tồn Thú đi dọc theo con đường nhỏ từ cửa đơn nguyên III tới cổng khu dân cư. Dân cư sống tại khu Thân Thân phần lớn là người cao tuổi. Vào giờ này, trong khu dân cư không một bóng người. Châu Tồn Thú coi như thoải mái đi hết một vòng, Chung Khâu Duyên thưởng cho anh một hộp bánh nấm choco.

Họ cùng ngồi trên chiếc xích đu tại khu máy tập của khu dân cư. Châu Tồn Thú nhắm mắt. Gió buổi sáng sớm đã dần ấm lên, Chung Khâu Duyên vươn tay vén lại những sợi tóc bay lên má Châu Tồn Thú. Cậu nhớ tới những lời Lưu Tiểu Anh đã nói với cậu trong xe trên đường về: “Cậu đừng thấy bộ dạng bây giờ của Châu Tồn Thú như vậy, trước đây nó làm gì cũng chưa từng thất bại.” Lưu Tiểu Anh im lặng một lúc rất lâu rồi mới quay sang, nói với Chung Khâu Duyên: “Tôi biết cậu đang giúp nó. Coi như vì bà lão này đi, làm phiền cậu tiếp tục kiên trì hỗ trợ nó.”

Hôm đầu tiên Châu Tồn Thú bước chân ra khỏi nhà vào sáng tinh mơ, Lưu Tiểu Anh đã đứng sau cánh cửa phòng mình với đôi mắt đỏ hoe. Sau đó, bà ngồi xụp xuống bên cửa, khóc tới mức không thể đứng dậy. Khi tới viện dưỡng lão thăm cô giáo Trang – người bạn già của bà, bà vừa giúp cô giáo Trang chải lại mái tóc chẳng còn là bao của mình vừa kể: “Bà Trang à, một năm trở lại đây, tôi càng ngày càng cảm thấy “gốc cây héo úa, lá rụng theo gió cuốn bay”. Tôi nghĩ, con người ai rồi cũng biết vận số mình tới đâu sẽ dừng, thế nhưng tôi không dám, tôi không nỡ…”

Lúc này đây, bà ngó đầu ra khỏi phòng, nhìn Chung Khâu Duyên và Châu Tồn Thú đang ngồi trên xích đu. Chung Khâu Duyên đẩy xích đu càng lúc càng cao, chơi vui quên trời đất hệt như đứa trẻ mẫu giáo. Lúc gần dừng lại, cậu suýt ngã, khiến Châu Tồn Thú bên cạnh sợ gần chết.

Lưu Tiểu Anh chẹp miệng, Châu Tồn Thú cau mày, cả hai đồng thời nói: “Đồ ngốc…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com