Hứa Hạnh không ngờ khi đẩy cửa ra, lại nhìn thấy cảnh tượng trơ trẽn đến vậy——
Ánh sáng trong phòng mờ mờ. Thiếu niên quay lưng về phía cửa, lưng hơi khom xuống, đầu hơi cúi thấp, mái tóc đen rối bời. Cậu không chỉ ép người kia vào góc phòng, mà còn đan chặt mười ngón tay với người ta, ghì chặt vào tường.
Tư thế đó trông giống như đang hôn nhau. Hứa Hạnh nheo mắt, muốn nhìn rõ cô gái trong lòng cậu ta, nhưng tầm nhìn lại bị bờ vai cậu ta che mất.
“…Xin lỗi, bọn tôi sẽ ra ngay.” Cậu thiếu niên hơi nghiêng mặt, tai đỏ lên một cách bất thường.
Hứa Hạnh khẽ hừ lạnh, hoàn toàn chắc chắn người đó không ở đây. Kẻ như nó, vốn dĩ sẽ không chịu thân cận với ai, càng không thể nào có người yêu được.
Đúng là đôi tình nhân nhỏ, chỗ nào cũng có thể là nơi đ ộng tình. Bà ta dời ánh mắt, khóe môi cong lên đầy khinh miệt: “Đồi phong bại tục.”
“…” Cánh cửa cuối cùng cũng khép lại. Bóng tối lại bao trùm căn phòng. Người luôn được người khác khen ngợi không ngớt, nay lần đầu tiên trong đời lại bị mắng là “đồi phong bại tục” chậm rãi quay đầu lại.
Khoảng cách giữa hai người chỉ vài mét. Cậu có thể cảm nhận được đầu mũi cô chạm vào ngực mình. Yết hầu cậu khẽ chuyển động, không rõ bản thân đang hồi hộp vì con dao sắc lạnh đang kề trước tim, hay là vì người đang ở trong lòng mình.
Hứa Gia lắng nghe tiếng bước chân của Hứa Hạnh dần rời xa, ước chừng khoảng cách của bà ta. Vài phút sau, cô thu ánh mắt, ngước lên, đối diện với chiếc cổ áo hơi xộc xệch do cô kéo ra khi nãy. Đường cong cổ mượt mà của cậu lộ ra xương quai xanh, làn da trắng mịn thấp thoáng những đường gân xanh, bên dưới đang chảy dòng máu nóng bỏng. Một loại nóng bỏng hoàn toàn khác với cô.
Hứa Gia có chút khó chịu với nhiệt độ này, bực bội đẩy cậu ra.
Chu Tư Lễ còn chưa kịp phản ứng, đang mơ màng suy nghĩ thì đã bị cô đẩy ngã xuống đất. Cậu ngồi bệt trên sàn, chống tay xuống, ngơ ngác nhìn Hứa Gia đã đứng dậy. Cô bước đến bên cửa sổ, như thể đang lắng nghe tiếng bước chân của Hứa Hạnh. Dùng xong liền vứt bỏ.
“Bà ta là ai?” Chu Tư Lễ có vẻ đã quen với điều này, đứng dậy, chỉnh lại cổ áo.
Hứa Gia ngắn gọn đáp: “Một kẻ thiểu năng.”
“…” Cô không muốn nói, Chu Tư Lễ cũng chẳng ép được. Cậu bước đến cạnh cửa, nhìn cô: “Lần này tôi đi được rồi chứ?”
Biết nghe lời rồi đấy.
Ánh mắt sâu thẳm, khó dò của Hứa Gia chậm rãi lướt qua người cậu. Chu Tư Lễ cảm nhận rõ ràng ánh mắt đó như hóa thành hàng trăm con bọ chét, nhảy lên người cậu, cảm giác ngứa ngáy len lỏi trong từng thớ thịt.
Cậu không tự nhiên nghiêng người, bắt đầu co ngón tay, đầu ngón tay ấn vào lòng bàn tay. Phải một lúc sau mới nghe cô nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
Làn gió mát từ dãy núi thổi qua cánh cửa, Chu Tư Lễ mới cảm thấy nhiệt độ bất thường trên người mình hạ xuống một chút. Trước đó, cậu đã nhắn tin cho Lưu Tiêu Như, bảo họ đợi ở cổng lớn.
Cậu bước về phía cổng, nhưng chỉ đi được vài bước, qua khóe mắt liền thấy Hứa Gia đang đi vào con đường núi sâu hun hút. Thân thể cậu hơi cứng lại, lập tức đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô: “Hứa Gia, cậu định làm gì?”
“Xuống núi.”
“Cậu đi đường này xuống núi?”
Chu Tư Lễ quay đầu nhìn con đường núi hẻo lánh kia——đó là con đường được những người thích leo núi mạo hiểm mở ra. Thậm chí còn chưa được lát đá, chỉ là một lối đi nhỏ bằng đất, bên cạnh còn dựng tấm biển “Có dã thú, xin đừng vào.”
Hứa Gia mất kiên nhẫn hất tay cậu ra: “Vừa rồi cậu cũng thấy rồi đấy? Đám người đó đều đến bắt tôi về. Đừng lo chuyện bao đồng, cút đi.”
Chu Tư Lễ sững sờ khi nghe thấy những lời đó, không ngờ cô lại sống một cuộc đời đầy kịch tính như vậy. Nghĩ lại, cậu nhận ra rằng, một khi đã dính líu đến cô, dường như cánh cửa của một thế giới mới đã mở ra. Cuộc sống vốn yên bình, phẳng lặng của cậu cũng bị cô quấy nhiễu, đảo lộn hoàn toàn.
Trời đã sắp tối. Một cô gái, vào ban đêm lại đi trên con đường núi hiểm trở, nguy hiểm thế nào có thể tưởng tượng được.
Cậu mím môi, khó khăn nói: “Cậu có thể quý trọng mạng sống của mình một chút được không?”
Phản ứng của Hứa Gia giống như vừa nghe được một chuyện gì đó rất thú vị, cô khẽ cười nhạt, nhấc chân tiếp tục tiến sâu vào bên trong, vừa vén đám cành lá rậm rạp, vừa nói với giọng hờ hững: “Chết thì chết thôi.”
Chu Tư Lễ đứng yên tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào. Sau đó, cậu thấy cô chậm rãi quay đầu lại.
Những tầng lá dày đặc che khuất ánh mặt trời, cảnh vật cách mười bước chân đã ẩn mình trong làn sương đặc quánh. Cô đứng ở nơi ánh sáng không thể chạm tới, một cơn gió núi lạnh buốt thổi qua, cuốn bay mái tóc cô. Khuôn mặt cô mang vẻ lạnh lùng, u ám, như hòa làm một với khu rừng sâu thẳm phía sau.
Cô nhìn cậu, khóe môi nhếch lên đầy châm biếm: “Nếu không đi ngay, cậu sẽ không thể rời khỏi đây được đâu.”
Lời vừa dứt, Chu Tư Lễ lập tức quay người rời đi, bước chân nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Từ khi quen cô, cô chỉ làm với cậu hai việc: một là đe dọa, hai là lừa gạt. Uy tín của cô trong lòng cậu đã sụp đổ hoàn toàn. Cậu có lý do gì để tin cô thêm nữa?
Những lời cô vừa nói rất có thể là để lừa cậu ở lại. Còn lý do vì sao cô lại lừa cậu, có thể là để nhốt cậu ở đâu đó, khiến cậu xoay mòng mòng —— cô rất giỏi trò này.
Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, cậu bước trên con đường lớn ngập tràn những tia nắng chiều. Người nhà cậu vẫn đang đợi ở cổng.
“Anh! Cuối cùng anh cũng tới rồi!” Chu Nguyệt nhìn thấy cậu, liền nhón chân vẫy tay chào.
Khi cậu bước tới gần, cô bé mới nhận ra hai má cậu ửng đỏ, quần áo nhăn nhúm, tóc tai rối bời. “Mẹ nói anh đi giúp tiểu hòa thượng lấy chổi, nhưng sao trông anh giống như vừa đánh nhau với tiểu hòa thượng vậy?”
“Tại sao anh lại phải đánh nhau với tiểu hòa thượng?” Chu Tư Lễ xoa đầu cô, đáp: “Không có chuyện đó, đi thôi.”
Khi cậu rời đi, Chu Nguyệt đã cùng Lưu Tiêu Như bàn bạc xong bữa tối. Cô bé nói trên đường đến đây có thấy một nhà hàng món ăn dân tộc Thổ Gia, ảnh món ăn bày ngoài cửa trông rất ngon, hơn nữa có rất nhiều khách du lịch vào ăn, chắc hẳn mùi vị cũng không tệ.
Chu Tư Lễ nghe nhưng không mấy để tâm.
“Anh, anh thích Thịt bò vàng núi Mèo hay gà xé tay hơn?” Chu Nguyệt ngẩng đầu hỏi.
Lưu Tiêu Như mỉm cười, dịu dàng nói: “Con quên à? Anh trai con thích ăn thịt bò nhất đấy. Hôm mẹ về quê mấy ngày, chẳng phải ngày nào nó cũng làm món này sao?”
Chu Khánh Thừa chỉnh lại gọng kính, hồi tưởng lại chuyện hồi nhỏ của cậu, có chút xúc động: “Vẫn nhớ lần đầu tiên Tư Lễ ăn món bò xào, ánh mắt nó sáng bừng lên.”
Lưu Tiêu Như che miệng, bật cười: “Đúng vậy, chỉ là đừng có mê uống cola đến thế thì tốt rồi.”
Nghe vậy, Chu Tư Lễ cúi đầu, cười ngượng ngùng.
Chu Nguyệt có vẻ rất vui vẻ sau một ngày đi chơi, cô bé nắm tay cậu, vừa hát vừa nhảy tung tăng, liên tục đặt ra hàng trăm câu hỏi: “Tại sao chùa lại đóng cửa sớm thế ạ?”
“Các sư thầy phải lên lớp tối sau sáu giờ, cần nghỉ sớm. Hơn nữa, du khách cơ bản sẽ không tới chùa vào buổi tối, và…”
Chu Tư Lễ đột nhiên nghẹn lời, không nói tiếp nữa.
Lúc này, họ đã đến khu vực chờ trong ga cáp treo, định ngồi cáp treo xuống núi, đỡ phải đi bộ mất ba mươi phút. Chu Khánh Thừa cúi người, trò chuyện với nhân viên ở quầy vé.
Xung quanh yên tĩnh lại. Chu Tư Lễ cúi đầu, bóng người cao gầy đứng im lặng. Chu Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc, chờ cậu nói tiếp, nhưng không chờ được nửa câu sau.
Mãi rất lâu sau.
“Vừa rồi con gặp một người bạn cũ hồi cấp hai. Lâu rồi không gặp, con muốn đi gặp bạn ấy. Bữa tối nay con không ăn cùng mọi người nữa… Lát nữa con sẽ tự về nhà.” Mái tóc lòa xòa che khuất cảm xúc trong mắt cậu. Giọng cậu trong trẻo, ấm áp, không có chút gì bất thường.
Lưu Tiêu Như ngừng một lát. Đối với đứa con trai luôn khiến mình yên tâm này, bà hoàn toàn tin tưởng: “Được thôi, đi gặp bạn đi. Đâu phải chúng ta chỉ ăn một bữa này.”
Chu Nguyệt ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu rời đi. Vài giây sau, cô bé gãi má, khó hiểu hỏi: “Mẹ, nhưng tại sao anh ấy lại chạy đi như thế?”
Lưu Tiêu Như nhìn bóng dáng đang lao vút về phía trước, đoán: “Có lẽ là bạn thân?”
“Thân đến mức ấy sao? Sao anh ấy không nói xong rồi mới đi!” Nghe được nửa câu chuyện, Chu Nguyệt tức tối phồng má.
Lưu Tiêu Như bên cạnh xoa đầu cô bé, bổ sung nốt phần mà cậu chưa nói ra: “Bởi vì buổi tối ở đây không an toàn lắm, có rất nhiều rắn rết và thú dữ. Gần đây còn có một tin tức, có một cô gái khi leo núi không may bị trật chân, mắc kẹt trên núi, không thể di chuyển được. Vì vậy, bình thường chúng ta không nên leo núi một mình, cũng không nên ở lại trên núi vào ban đêm, rất nguy hiểm.”
“Thì ra là vậy.”
Bầu trời cam rực từ từ sẫm lại.
Từng nhóm du khách lục đục xuống núi, vừa đi vừa cười nói, bàn tán những chuyện thường ngày. Rồi ánh mắt của họ không hẹn mà cùng dừng lại trên một bóng dáng thiếu niên đột ngột xuất hiện, đang đi ngược hướng với họ ——
Mái tóc mềm mại của cậu bị gió thổi tung, giữa đám đông ồn ào, cậu trông như một kẻ “khác biệt” đang lao ngược lại phía con đường cũ.
Ánh đèn đường vàng vọt của hoàng hôn chỉ đủ soi rõ con đường phía trước. Tiếng gió gào thét bên tai, trán cậu sớm đã lấm tấm mồ hôi. Đoạn đường lên dốc dài khiến hơi thở cậu trở nên khó nhọc, nhưng bước chân cậu chưa từng ngừng lại.
Khi nãy xuống núi mất gần ba mươi phút, nhưng nhờ dồn hết sức chạy, cậu đã rút ngắn được thời gian xuống còn một nửa. Qua được con dốc này, bước thêm vài bậc thang nữa là sẽ tới cổng núi. Nếu nhanh thêm chút nữa, nhanh thêm chút nữa thôi, cậu sẽ kịp tìm thấy cô, kéo cô ra khỏi rừng sâu.
Hứa Gia.
Cậu nghiến chặt răng, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cái tên khiến trái tim mình rối loạn. Người con gái này.
Không thể dùng tiêu chuẩn thông thường để định nghĩa cô —— tính khí thất thường, hành động chẳng theo quy luật nào, thường xuyên khiến người khác không đoán được bước đi tiếp theo của cô.
Đến được nền đất bằng phẳng, khi thấy rõ mọi thứ trước mắt, cậu mới chậm lại bước chân. Cậu gắng gượng cầm cự chút sức lực còn lại, đi tới bậc thang đầu tiên, chống tay lên đầu gối, ngẩng đầu lên, thở d ốc không ngừng.
Trên nền trời chỉ còn sót lại một vệt sáng vàng nhạt mờ ảo. Người con gái nói sẽ đi lên núi lúc này đang ngồi ngay chính giữa bậc thang cuối cùng, chống cằm nhìn về ngọn núi xa xăm, vẻ thảnh thơi bình thản.
Cô thu ánh mắt lại, ánh nhìn lạnh nhạt chạm vào cậu đang thở d ốc như một con chó nhỏ ở bậc thang thấp nhất.
Xung quanh im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió khẽ lướt qua ngọn cây. Ở đây, chỉ còn lại hai người bọn họ, lặng lẽ nhìn nhau.
“Đừng nhìn tôi như thế. Cậu hiểu cho rõ đi, là cậu tự chạy quay lại đấy chứ.” Cô đứng dậy, cách cậu vài bậc thang, đôi mắt đen láy vẫn mang dáng vẻ lạnh nhạt, ngạo nghễ.
Lồ ng ngực Chu Tư Lễ phập phồng dữ dội, cậu cố gắng ngẩng đầu lên, hơi thở dồn dập, giọng nói run run: “… Cậu lại lừa tôi. Hứa Gia, cậu lúc nào cũng lừa tôi.”
Hứa Gia chầm chậm bước xuống, nhưng dừng lại ở bậc thang cao hơn cậu vài bậc. Đôi mắt cô dừng lại trên gương mặt đẫm mồ hôi của cậu một lúc, nhẹ giọng nói: “Không biết rút kinh nghiệm, bị lừa là đáng đời cậu.”
Cậu không hề phản bác, chỉ lẳng lặng nhìn cô chằm chằm. Đôi mắt long lanh ướt át của cậu ẩn trong ánh đèn mờ nhạt.
Vài giây sau, cậu chấp nhận số phận mà cúi đầu, từ cổ họng tràn ra một tiếng cười khẽ. Đuôi mắt và chân mày đều thoáng hiện ý cười, mang theo chút buông xuôi và tự giễu.
Tiếng cười kỳ quặc ấy khiến trong mắt Hứa Gia hiện lên chút khó hiểu. Cô bèn duỗi ngón tay, nâng cằm cậu lên.
Lần này, cậu không còn né tránh cái chạm của cô nữa.