Bên ngoài cửa sổ, không xa lắm, một cậu thiếu niên đang đạp xe chăm chú nhìn về phía này, khuôn mặt đầy kinh ngạc. Ngay sau đó, đầu xe đạp của cậu va vào cột điện, khiến mấy con chim đang đậu trên dây điện giật mình bay đi. Hai người bạn của cậu dừng lại, quay đầu hỏi thăm tình hình.
Cậu đáp lại rằng không sao, nhưng ánh mắt vẫn không kìm được mà liếc nhìn về phía này. Kính xe được làm từ chất liệu đặc biệt, khiến người bên ngoài khó mà nhìn rõ tình hình bên trong.
“Không ngờ lại gặp cậu ở đây, thật là ngoài ý muốn.”
Hứa Gia thu ánh mắt khỏi khung cảnh bên ngoài cửa sổ: “Tôi nhớ là hồi đó cậu theo ba mình di cư ra nước ngoài mà, sao lại quay về rồi?”
“Đúng vậy, bọn tôi vừa mới quay về hồi tháng trước.”
Khóe môi Hạ Minh Trì khẽ nhếch lên. Tuy vẻ ngoài không nổi bật, nhưng khí chất của cậu lại toát ra sự điềm đạm và thanh thoát. “Ba tôi mấy năm nay vẫn luôn chuẩn bị để mở rộng thị trường trong nước. Một mình ở nước ngoài cũng buồn chán, dù nói là có vài người bạn chơi khá thân, nhưng tôi vẫn cảm thấy ở cạnh gia đình vẫn tốt hơn. Tiện thể cũng muốn xem nơi này có thay đổi gì không.”
“Cậu vẫn như trước đây, lúc nào cũng bám lấy ba mình.” – Cô khẽ mỉm cười.
Hạ Minh Trì lớn lên trong một gia đình đổ vỡ, từ nhỏ đã sống với ba. Hứa Gia chơi khá thân với cậu từ thời mẫu giáo và tiểu học, hơn nữa bố mẹ hai bên cũng rất hợp tính, nên hai gia đình thường xuyên qua lại. Hồi đó, Hứa Tuấn và Triệu Doanh Liễm vẫn chưa ly hôn, tình cảm mặn nồng. Mỗi khi có thời gian rảnh, hai nhà lại rủ nhau đi du lịch.
Về sau, công ty của Hạ Lâm – ba của Hạ Minh Trì – phá sản, nhà cửa và xe cộ đều phải đem thế chấp để trả nợ. Gia đình Hạ Minh Trì rơi vào đường cùng, khi đó Hứa Tuấn và Triệu Doanh Liễm đã cho họ tạm trú trong nhà một thời gian. Sau đó, Hạ Lâm kết hôn với con gái của một gia đình giàu có, rồi đưa Hạ Minh Trì ra nước ngoài.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, cảnh còn người mất. Không ngờ lần gặp lại lại là trên đường phố. Nếu không phải Hạ Minh Trì gọi cô, có lẽ Hứa Gia đã chẳng nhận ra cậu.
Hạ Minh Trì cúi đầu cười khẽ: “Nhà cậu vẫn ở chỗ cũ chứ? Khi nào rảnh, tôi sẽ qua thăm chú thím. Dạo gần đây tôi còn nhớ đến tài nấu nướng tuyệt vời của thím nữa.”
Cô chống cằm, vẻ mặt bình thản: “Thôi đi, họ chuyển đi nơi khác rồi.”
“Đi du lịch à?”
Ánh đèn đường lướt qua ngoài cửa sổ, ánh sáng lập lòe trong đôi mắt cô. Hứa Gia khẽ đáp một tiếng, không thể hiện cảm xúc gì.
“Chú thím vẫn luôn tình cảm như xưa. Năm đó nhà cậu đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Ba tôi còn nói sau khi trở về, nhất định sẽ đến thăm các cậu đầu tiên, thật đáng tiếc.”
“Để sau hẵng nói.”
Xe chậm rãi dừng lại. Hạ Minh Trì nhiệt tình mời cô đi ăn tối, nói rằng đó là khách sạn thuộc sở hữu của công ty gia đình cậu.
Nội thất trong nhà hàng vô cùng sang trọng, ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn chùm lộng lẫy hắt xuống. Trên bàn bày biện những bộ dao nĩa và ly rượu tinh xảo. Hạ Minh Trì kéo ghế cho cô, Hứa Gia đưa mắt quan sát khung cảnh xung quanh, xem ra những năm qua gia đình cậu đã sống khá tốt.
Hứa Gia vẫn nhớ rõ, trước đây nhà cậu ta không hề kinh doanh khách sạn.
Thấy sự nghi hoặc trong mắt cô, Hạ Minh Trì chậm rãi giải thích: “Nhà mẹ kế tôi mở khách sạn.”
Ngụ ý là——Hạ Lâm năm đó là ở rể.
“Cũng tốt mà.”
Hứa Gia đáp qua loa. Trong ấn tượng của cô, Hạ Minh Trì hồi nhỏ tính cách nhút nhát, đến gắp thức ăn cũng không dám vươn tay dài, lúc nào cũng nấp sau lưng Hạ Lâm. Có lẽ là do ảnh hưởng từ môi trường nước ngoài, giờ đây cậu đã trở nên cởi mở, hoạt bát hơn. Ngay cả khi trò chuyện bằng tiếng Anh với nhân viên phục vụ cũng rất tự nhiên, trôi chảy.
“Vừa nhìn một cái là tôi đã nhận ra cậu ngay. Vẫn còn chút bóng dáng của hồi nhỏ, nhưng tính cách thì khác hẳn.” – Hạ Minh Trì đan hai tay vào nhau, đặt trên bàn – “Bây giờ trông có vẻ điềm đạm hơn nhiều.”
Hứa Gia nhìn cậu, nhàn nhạt nói: “Cậu cũng vậy, nói nhiều hơn rồi.”
“Có lẽ là vì lâu rồi không gặp cậu.” – Hạ Minh Trì lấy điện thoại ra – “Tôi cứ nghĩ chúng ta sẽ mất liên lạc mãi, không ngờ lại có thể gặp lại cậu. Trao đổi liên lạc đi?”
“Tôi quét của cậu.” – Cậu nói.
Hứa Gia đưa điện thoại về phía cậu.
Hạ Minh Trì quét xong mã QR, trên màn hình hiện ra danh thiếp của cô. Ảnh đại diện và tên trên WeChat của cô đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Điện thoại trên bàn bỗng rung lên. Cậu liếc mắt qua, một tin nhắn từ “Chu Tư Lễ” hiện lên ở góc trên màn hình.
Chưa kịp nhìn rõ nội dung, điện thoại đã bị cô cầm lấy. Hạ Minh Trì ngước mắt lên: “Là bạn cùng lớp của cậu à?”
“Ừ.”
Hứa Gia mở tin nhắn.
Chu Tư Lễ: Cậu có đó không?
Cô nhíu mày. Chu Tư Lễ là kiểu người không chỉ chậm chạp trong hành động, mà cả lời nói cũng vòng vo — có chuyện gì cũng không bao giờ nói thẳng, luôn phải đi vòng vòng trước cửa, mãi đến khi can đảm tích lũy đến đỉnh điểm mới dám đẩy cửa bước vào.
Nhưng thỉnh thoảng, cậu ta lại có thể thẳng thắn đến bất ngờ. Nếu có người vẫy tay gọi hay cho chút “mật ngọt”, cậu ta sẽ chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Và rồi, chẳng mấy chốc, cậu ta lại bắt đầu nói những lời không đầu không cuối.
Hứa Gia như mọi khi, không trả lời, đặt điện thoại lại lên bàn.
Hạ Minh Trì tiếp tục hỏi: “Bây giờ cậu đang học ở đâu? Tôi đoán cậu vừa tan học về, trường của cậu gần đây à?”
“Nhất Trung.”
“Bây giờ là tháng Giêng rồi, trong nước còn nghỉ muộn vậy sao?”
“Hôm nay vừa bắt đầu kỳ nghỉ đông.”
Điện thoại trên bàn rung lên liên tục, hàng loạt tin nhắn liên tiếp xuất hiện.
Lời của Hạ Minh Trì bị cắt ngang. Cậu ngập ngừng: “Gia Gia, điện thoại của cậu… có chuyện gấp sao?”
Hồi nhỏ cậu ta cũng hay gọi cô như vậy. Hứa Gia không để tâm, cầm lấy điện thoại.
Chu Tư Lễ: Cậu đang ăn cơm à? Chu Tư Lễ: Tôi đang ăn đồ nướng với bạn bè. Chu Tư Lễ: [Hình ảnh] Chu Tư Lễ: Tối nay tôi nhìn thấy cậu trên phố. Chu Tư Lễ: Không biết có phải nhìn nhầm không.
Ở đầu bên kia, Chu Tư Lễ đang cầm điện thoại, xóa đi rồi gõ lại trong khung chat. Cậu chỉnh sửa mấy lần mà vẫn không gửi được.
Hứa Quân Xương đã ăn xong một đ ĩa xiên nướng, còn cậu thì vẫn không biết đang nhắn cho ai.
“Khó khăn lắm mới ra ngoài ăn một bữa, mà cậu cứ dán mắt vào điện thoại là sao?”
Chu Tư Lễ vẫn đang đợi tin nhắn của cô. Đúng lúc đó, điện thoại bị người khác giật lấy.
Hứa Quân Xương nhét điện thoại vào lòng, trong lúc vô tình lại liếc thấy một tin nhắn mới hiện lên trên màn hình.
Hứa Gia: Đừng làm phiền tôi.
…Thế quái nào mà cậu lại chứng kiến thảm cảnh “cẩu độc thân” hai lần đây?
“Trả điện thoại cho tôi!”
Chu Tư Lễ ngồi đối diện nghiêng người về phía trước, vươn tay đòi lại điện thoại.
Hứa Quân Xương chớp mắt liên tục, coi như mình vừa bị bụi bay vào mắt, không thấy gì cả. Vừa trả điện thoại cho cậu, cậu ta vừa lẩm bẩm: “Mắt ngứa quá, Trình Dã, thổi cho tôi cái.”
“Mau cút đi.” – Trình Dã đẩy cậu ra.
Quả nhiên, xem xong tin nhắn, sắc mặt cậu ta liền ảm đạm.
Hứa Quân Xương khẽ ho một tiếng, “Trước tiên cứ lo mà ăn cho no đã, đừng tự chuốc khổ vì tình.”
Trình Dã là người đầu tiên tự động ngồi vào vị trí, vừa lắc ly rượu nhỏ vừa khẽ nói: “Cô ấy đã chia tay tôi được 34 ngày 8 tiếng 59 phút rồi, thế mà trong suốt khoảng thời gian đó, cô ấy chưa từng nghĩ đến chuyện quay lại.”
“Cút đi, lại đến lượt cậu nữa à?”
“Chẳng lẽ cậu không nói tôi? Không nói tôi thì còn nói ai?”
Người trong cuộc không muốn nói, Hứa Quân Xương cũng không định vạch trần, ngừng lại một lúc rồi nói: “Tôi nói với chính mình.”
Chu Tư Lễ không để t@m đến cuộc cãi vã của hai người kia, xác nhận rằng Hứa Gia sẽ không trả lời tin nhắn của mình liền đút điện thoại vào túi, giọng trầm thấp: “Ăn đi, đừng cãi nữa.”
Hứa Gia không dễ dàng kết bạn với ai, cô hoàn toàn không có hứng thú với việc giao lưu, thậm chí ngay cả đáp lời cũng lười.
Cái cậu con trai đó rốt cuộc là ai?
Tại sao cô lại cười rồi lên xe của cậu ta?
Suy nghĩ của cậu không thể kiểm soát mà lan tràn khắp nơi.
Chẳng lẽ là vì kỳ nghỉ đông đã bắt đầu, cậu không ở bên cạnh cô, nên cô phải tìm một người mới để giải khuây, thực hiện kiểu “một người trong trường, một người ngoài trường”?
Cậu ta thất thần, cắn miếng thịt bò, chậm rãi rút xiên ra khỏi miệng.
Chu Tư Lễ hoàn hồn, ánh mắt cụp xuống, yên lặng và vô lực, giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, buột miệng nói một câu mơ hồ: “Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Hứa Quân Xương nghe mà ngơ ngác, “Còn phải làm sao nữa? Đương nhiên là đền tiền cho chủ quán rồi, đây là xiên sắt đấy, họ thu hồi lại mà. Sao cậu lại hỏi chuyện này?”
“Hóa ra địa chỉ nhà cậu vẫn chưa đổi.”
Hạ Minh Trì đưa Hứa Gia đến trước cửa nhà. Có tài xế xuống xe mở cửa cho cô.
Hứa Gia xuống xe, tay đặt trên cửa xe, thản nhiên nói: “Tôi đi đây.”
“Hẹn gặp lại lần sau.” – Cậu ta cười nhẹ.
Hứa Gia dời ánh mắt đi, hoàn toàn không có ý định gặp lại cậu ta lần nữa. Lý do cô đồng ý trò chuyện với cậu ta hôm nay, chẳng qua là vì trong khoảnh khắc đó, cô muốn thử qua cuộc trò chuyện này để cố gắng tìm lại con người của chính mình trong quá khứ — hoặc có lẽ, chỉ là nhất thời muốn chìm đắm trong ảo tưởng rằng nếu như Hứa Tuấn và Triệu Doanh Liễm vẫn còn bên cạnh cô, thì mọi thứ sẽ chưa từng thay đổi.
Những chuyện như vậy, trải nghiệm một lần là đủ rồi.
Sau khi Hứa Gia rời đi, chiếc xe vẫn chưa rời khỏi đó.
Hạ Minh Trì nhìn chằm chằm vào căn nhà sáng đèn quen thuộc nhưng xa lạ kia, vẻ nho nhã lịch sự trước đó không còn nữa, trong đôi mắt cậu hiện lên một màu đen u ám, sâu thẳm.
Sau bữa tối, Hứa Gia đẩy cửa bước vào căn phòng mà hai người bọn họ từng ở.
Sau khi Triệu Doanh Liễm chuyển đi, Hứa Tuấn đã dọn sạch tất cả những thứ liên quan đến bà. Trong phòng ngoài giường, bàn và tủ ra, chỉ còn lại những chồng sách chất trong góc và các bản thảo chưa được sắp xếp.
Hứa Gia ngồi dựa vào thành giường, ngồi bệt trên tấm thảm lông mềm mại, ôm gối vào lòng. Khi còn nhỏ, nếu cô ngủ quên trên sàn, có lẽ sẽ có người bế cô lên đặt lại lên giường. Còn bây giờ, ngay cả một giấc ngủ ngon cũng là điều xa xỉ.
Cô cứ ngồi yên lặng như vậy một lúc lâu.
Chống tay lên sàn để đứng dậy, ngón tay cô vô tình chạm vào thứ gì đó. Cô cúi xuống, kéo ra từ dưới gầm giường một chiếc hộp giấy.
Bên trong là đủ loại đồ lặt vặt. Cô còn lật ra được một tấm thiệp — là tấm thiệp chào mừng viết tay của một khách sạn.
Có lẽ là rác thải chưa kịp vứt đi, bị người giúp việc không biết gì nhét vào dưới gầm giường. Cô đặt lại tấm thiệp vào trong hộp.
Nếu nó đã được để ở đây lâu như vậy, cô cũng chẳng cần phải vứt bỏ chiếc hộp đó nữa.
Hứa Gia quay lại bàn học, trải đống bài tập hôm nay còn làm dang dở ra trước mặt. Vừa viết được vài câu thì chuông điện thoại bên cạnh reo lên.
Cô nhấc máy, là một cuộc gọi video từ đối phương — chàng trai ấy lúc này dường như đang cúi đầu cầm điện thoại, che khuất một phần ánh sáng. Trên màn hình chỉ hiện ra nửa khuôn mặt cậu ta và một góc trần nhà. Đôi mắt đen láy không chút ý cười, mang theo vài phần lo lắng và một chút mơ hồ bối rối. Trên đầu cậu còn có một sợi tóc vểnh lên.
Có vẻ như không ngờ cô lại bắt máy, cậu ta nhất thời không cầm chắc điện thoại, ống kính rung lên, màn hình tối sầm lại, vang lên tiếng điện thoại rơi xuống đất.
“Chu Tư Lễ.”
Khóe môi cô khẽ nhếch lên, giống như cười khẽ một tiếng: “Cậu đang nhăn nhó cái gì đấy? Mới rời trường có mấy tiếng thôi mà?”