Cảnh Xuân Tùy Ý

Chương 56



Bên ngoài, bóng người lướt qua từng đợt, tiếng nói cười râm ran. Cửa sau lớp A1 khép hờ, nếu có ai tò mò hoặc cơn gió mạnh thêm chút nữa, chắc chắn sẽ nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Ánh chiều tà hắt qua khung cửa, nhuộm lên hai người một viền vàng ấm áp.

Cậu vô thức chống tay xuống sàn định đứng dậy, nhưng lại bị cô giữ chặt. Phía sau lớp có hàng tủ đựng đồ riêng cho học sinh, cú va chạm khiến bả vai cậu đau nhói. “Cô ấy… cô ấy tìm tôi để bàn chuyện báo tường. Tôi là lớp trưởng, nên góp ý…”

Lọn tóc đen trên vai cô bị gió thổi bay, cô hơi cúi xuống, giọng nói mang theo vài phần lạnh lẽo. “Tôi nhớ là đã nói, tốt nhất cậu đừng nói chuyện với cô ta dù chỉ một câu.”

“Xin lỗi, nếu cậu không thích… tôi… tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cô ấy nữa.”

“Ai thèm quan tâm?” Hứa Gia cười lạnh, thu chân lại.

Chu Tư Lễ lập tức bật dậy, quần áo đã nhăn nhúm. Cậu khoác lại áo đồng phục nhưng không kéo khóa, để mặc chiếc áo xanh trắng in dấu giày màu xám ngay chính giữa bay phấp phới trong gió.

Tuần này, cậu cố tình ở lại trường, chờ đến khi bạn bè gần như về hết mới dắt xe đạp đi theo phía sau cô. Cô cũng không ngăn cản hành động của cậu.

“Cậu thích con dao nhỏ tôi tặng không?”

Nói thích hay không cũng không đúng.

Hứa Gia mân mê con dao nhỏ trong túi. “Dùng cũng được.”

Bất chợt, có người đứng dưới đèn giao thông phía trước gọi tên cô.

Là Hạ Minh Trì. Hắn mặc áo len cổ cao, khoác áo măng tô màu lạc đà, mỉm cười nhìn cô.

Lông mày Hứa Gia hơi nhíu lại, nhưng cô chẳng buồn chào tạm biệt Chu Tư Lễ, mà lập tức bước về phía Hạ Minh Trì, khẽ cười: “Không phải bảo đợi trước cửa nhà sao? Sao lại đứng đây?”

“Muốn gặp cậu sớm hơn, không muốn lãng phí buổi tối nay.”

Hạ Minh Trì đứng bên cạnh cô, đưa mắt nhìn về phía chàng trai cách đó không xa. Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung. “Gia Gia, đây là ai?”

Chàng trai vẫn nắm chặt tay lái xe đạp, ngơ ngẩn đứng tại chỗ. Hứa Gia lướt qua gương mặt sững sờ của cậu, thản nhiên đáp: “Bạn học.”

Giọng cô lạnh nhạt, mang theo sự xa cách vừa đủ.

Chu Tư Lễ siết chặt bàn tay trên tay lái, sắc mặt cậu thoáng chốc trở nên trống rỗng. Cuối cùng, cậu vẫn lịch sự mỉm cười với Hạ Minh Trì. Việc cậu từng làm tự nhiên nhất, giỏi nhất, nay bỗng trở nên vô cùng khó khăn. Đôi môi hơi nhếch lên, nhưng chẳng ra dáng cười nổi.

“Chào cậu.” Hạ Minh Trì mỉm cười nhạt nhòa. Nếu chỉ là bạn học bình thường, vậy cũng chẳng cần phải tiếp chuyện nhiều. Hắn quay sang nhìn cô, “Chúng ta đi thôi?”

Cô ngẩng đầu: “Xe cậu đỗ xa không? Nếu xa quá thì tôi không muốn đi đâu.”

“Ngay bên kia đường, yên tâm đi.” Hạ Minh Trì tự nhiên nhận lấy cặp sách của cô, hành động và giọng điệu đều vô cùng thân mật.

Hứa Gia khẽ “ừ” một tiếng, trong lúc đó, cô thấy chàng trai bên cạnh có vẻ mặt chán nản, bàn tay như muốn vươn lên rồi lại rũ xuống. Nhưng cô không để ý, chỉ cùng Hạ Minh Trì băng qua đường.

Chu Tư Lễ đứng tại chỗ, bàn tay dừng lơ lửng giữa không trung. Dù người kia đã đi xa, cậu vẫn nhẹ giọng nói ra câu cuối cùng: “Tạm biệt.”



Chu Nguyệt đang ngồi trên sofa, vừa xem TV vừa ăn hoa quả. Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cô quay đầu lại, thấy anh trai mình đang cúi đầu thay giày, tay chống vào tường, trông vô cùng thất thần.

“Anh, anh đánh nhau với ai mới về à?”

Cậu hoàn hồn, “Gì cơ?”

“Áo anh bẩn quá, còn có dấu giày nữa, trông cũng tệ lắm. Anh đánh nhau thua à?”

“Không có chuyện đó.” Chu Tư Lễ siết chặt vạt áo, lảng tránh ánh mắt cô, “Đừng nói với mẹ.”

Cậu đứng trong phòng tắm, nhìn chiếc áo đồng phục đang ngâm trong chậu nước, cúi đầu tỉ mỉ vò sạch dấu giày trên đó. Sau khi xả hết bọt, chiếc áo gần như mới tinh, nhưng trong lòng cậu vẫn rối bời.

Cậu luôn không nhịn được mà tự hỏi—bao giờ Hứa Gia mới đối xử tốt với cậu hơn một chút?

Đôi khi lại nghĩ, có lẽ cô đã tốt với cậu lắm rồi.

Cậu nên biết đủ.

… Cậu nên biết đủ.



Dưới ánh đèn dịu nhẹ, hội trường ngập tràn không khí trang nghiêm và long trọng.

Hai người ngồi ở hàng ghế đầu trong khu khán giả. Hạ Minh Trì nghiêng đầu ghé sát tai cô, “Tôi rất thích dàn nhạc này, họ cũng nổi tiếng ở nước ngoài. Học hành căng thẳng rồi, tối nay thư giãn một chút đi.”

“Được.”

Buổi hòa nhạc vẫn chưa bắt đầu, vẫn còn khán giả đang vào chỗ. Trong lúc chờ đợi, hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua vị nhạc trưởng vừa bước ra từ hậu trường, như vô tình nhắc đến, “Chàng trai khi nãy… tên là Chu Tư Lễ?”

Hứa Gia khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, “Cậu đoán cũng chuẩn đấy.”

“Trực giác của đàn ông.” Hắn nhún vai, “Hai người chỉ là bạn học thôi sao?”

“Chứ còn gì nữa.” Cô nghiêng đầu nhìn hắn, “Đừng nhắc đến cậu ta.”

“Được, không nhắc nữa.” Nghe ra sự khó chịu trong giọng cô, hắn chậm rãi nói, “Xin lỗi, đây là buổi tối của chúng ta, tôi không nên nhắc đến người khác.”

Buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu, giai điệu du dương, mềm mại.

Hạ Minh Trì liếc sang bên cạnh, thấy cô chăm chú nhìn về phía sân khấu, đáy mắt vẫn là vẻ thờ ơ quen thuộc. Hắn thu lại ánh nhìn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười hờ hững.

Phản ứng vừa rồi của chàng trai kia không thoát khỏi mắt hắn, nhưng nhìn dáng vẻ của Gia Gia, có lẽ chỉ là cậu ta đơn phương mà thôi.



Nhóm làm báo tường hoàn thành công việc rất nhanh, sau khi thống nhất kế hoạch với giáo viên liền lập tức triển khai. Thời gian lớp 12 gấp gáp, họ tận dụng các giờ nghỉ trong một ngày để hoàn thành bảng báo tường.

Trong tiết học, cô Lý Hân khen ngợi nhóm báo tường, “Hai ngày nữa, các em có thể viết nguyện vọng đại học của mình lên rồi.”

Phần lớn bạn học đã xác định hướng đi từ lâu. Ngay khi tan học, ai nấy đều tranh nhau chen lên khu vực phía sau lớp, viết điểm mục tiêu và trường đại học bên cạnh tên mình.

Hứa Quân Xương đi vệ sinh xong quay lại, liền thấy Chu Tư Lễ bị một nhóm người vây quanh, sôi nổi bàn luận về ước mơ của nhau.

Bạn cùng bàn phía trước Chu Tư Lễ cũng hòa vào nhóm đó. Hứa Quân Xương ngồi xuống chỗ mình, lúc này Hứa Gia không có ở đó. Cậu liếc qua bàn học của hai người, sách vở chất thành hai “ngọn núi nhỏ”.

Chu Tư Lễ như vậy còn hiểu được, nhưng nhìn đến bàn Hứa Gia, cậu không khỏi kinh ngạc, “Cô ấy từ bao giờ học hành chăm chỉ thế này? Học kỳ trước còn ngày nào cũng ngủ mà? Chẳng lẽ là phiên bản đời thực của Cô gái đứng chót lớp?”

Chu Tư Lễ không thích cách nói đó lắm, giọng thấp xuống, “Đừng nói cô ấy như vậy.”

“Được rồi, được rồi, tôi rút lại.”

“Cậu đã quyết định thi trường nào chưa?” Hứa Quân Xương luôn biết cậu muốn học Y, nhưng không rõ cậu nhắm đến trường nào. “Hoa Đại hay Nghi Đại?”

Đây là hai trường đại học hàng đầu cả nước, với điểm số của Chu Tư Lễ hoàn toàn có thể đỗ.

Cậu cúi đầu nhìn đáp án trên đề thi, “Hoa Đại.”

Tên đầy đủ—Đại học Hoa Ứng.

Hứa Quân Xương nghĩ đến khoảng cách từ đây đến Hoa Ứng, “Xa lắm đấy, đi máy bay cũng mất ba tiếng.”

Trình Dã từ cửa sau bước vào, “Các cậu đang bàn gì thế?”

“Cậu ấy muốn học ở Hoa Ứng, còn cậu thì sao?” Hứa Quân Xương nhìn sang cậu ta.

Trình Dã không chút do dự, “Cậu đi, tôi cũng đi.”

Hứa Quân Xương trêu chọc, “Tôi biết mà, tình bạn chúng ta vững bền, không gì phá nổi.”

Chu Tư Lễ nghe vậy, trong lòng cũng thấy ấm áp.

“Tôi vừa mới nghe tin, Sơ Ninh cũng định học ở Hoa Ứng. Tôi phải giành lại cô ấy.”

“…”

“…”

Sau giờ tan học, bảng báo tường phía sau lớp gần như đã kín tên các trường đại học. Chỉ còn hai ô trống.

Chu Tư Lễ đứng cuối lớp, ngẩng đầu nhìn khoảng cách giữa tên cậu và cô. Danh sách lớp sắp xếp theo chữ cái đầu tiên của họ. Cậu xếp cuối cùng, mà lớp này lại không có ai họ bắt đầu từ Y, nên giữa cậu và Hứa Gia chỉ cách một cái tên—Hứa Quân Xương.

Chu Tư Lễ cầm giẻ lau bảng, không chút do dự xóa tên Hứa Quân Xương đi, thầm nhủ “Xin lỗi.” Rồi cậu viết tên Hứa Gia ngay phía trên mình.

Lúc này trong lớp chỉ còn hai người họ. Cậu quay đầu, “Hứa Gia, cậu không điền sao?”

“Cậu điền đại giúp tôi đi.” Cô đang thu dọn đồ trên bàn, chẳng mấy bận tâm.

“Chuyện này… sao có thể tùy tiện được?”

Cô đứng dậy, giật lấy viên phấn trong tay cậu, liếc qua xem mọi người viết gì, rồi cũng ghi một cái tên vào ô trống bên cạnh mình.

“Đại học Sư phạm Nghi Tuế.” Cậu đọc thành tiếng, nhận ra cô viết đại cho có. “Thành tích của cậu chắc chắn không chỉ dừng ở mức này.”

Hứa Gia khẽ nhếch khóe môi, giọng điệu chậm rãi, “Học trường nào, chẳng phải cũng như nhau sao?”

“Cậu học hành chăm chỉ cả học kỳ này, chẳng lẽ không phải để vào một trường tốt sao?” Trong mắt Chu Tư Lễ lóe lên chút nghi hoặc.

“Không phải.”

“Vậy là vì điều gì?”

Không khí chững lại một khoảnh khắc. Cô rũ mắt xuống, như thể câu hỏi này làm khó mình.

“… Không biết.”

Cô nhẹ giọng lặp lại, gương mặt hiếm khi hiện lên vẻ hoang mang, “Tôi không biết.”

Bất kể là việc học nghiêm túc hay việc thường xuyên gặp gỡ Hạ Minh Trì, đều không xuất phát từ mong muốn thực sự của cô. Điều duy nhất cô có thể chắc chắn—là cô phải gặp Triệu Doanh Liễm, phải báo thù cho Hứa Tuấn.

Mà hai điều đó, chẳng liên quan gì đến bản thân cô cả.

Có lẽ, chỉ cần hai mục tiêu đó là đủ.

Hứa Gia nhanh chóng thu lại cảm xúc, nhét viên phấn vào tay cậu. Đúng lúc này, cô nghe thấy giọng cậu, “Hứa Gia, chúng ta cùng thi vào một trường đại học đi.”

Cô im lặng, ánh mắt vô cảm rơi trên khuôn mặt cậu. Cậu đứng trước cô, mí mắt hơi cụp xuống, “Chúng ta đến Hoa Ứng đi. Nơi đó cách Lăng Hòe rất xa, kỳ nghỉ đông hay hè, nếu cậu không muốn quay về cũng không sao, tôi có thể—”

“Không cần.”

Ngón tay buông thõng bên người Chu Tư Lễ siết chặt lại, “Cậu tin không? Sau này tôi sẽ thật lòng thật dạ tốt với cậu.”

“Cậu biết người cuối cùng đã nói với tôi câu đó là ai không?”

“… Ai?”

“Bố mẹ tôi.”

Cô mỉm cười đáp lại, ánh mắt có phần hứng thú khi quan sát biểu cảm ngỡ ngàng của cậu. Trời đã không còn sớm, cô phải về ngay, kẻo Hứa Hạnh lại tra hỏi.

Ngay lúc cô nhấc chân rời đi, cánh tay bỗng bị siết chặt, cả người bị kéo về phía trước.

Cậu vùi đầu vào hõm cổ cô, vòng tay siết chặt đến mức như muốn khảm cô vào lồ ng ngực. Hai trái tim cách nhau qua lồ ng ngực, đập mạnh từng hồi. Thần sắc cô thoáng ngẩn ra, đôi môi dần mím chặt lại, “Tôi cho phép cậu ôm tôi sao?”

“Cậu cứ đâm tôi một nhát đi, dù sao tôi cũng không buông tay.”

“Cậu nghĩ tôi không dám?” Cô bật cười lạnh lùng, bàn tay chậm rãi đưa về phía túi áo.

Cậu đè nhẹ đầu cô xuống, ngay khi lời nói vừa dứt, liền nắm lấy tay cô đặt lên lồ ng ngực mình—nơi nhịp tim đang đập mạnh mẽ và dồn dập.

“Ở đây. Nơi mà cậu giỏi nhất.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com