Nghe thấy Tiêu Trì nói hắn là em họ của anh Tiêu ở Kiểm Tây, không it người đều nhin tối với vẻ kiêng dè, trong lòng thẩm kinh ngạc. Mọi người đều biết rõ anh Tiêu ở Kiểm Tây là ai, Tiêu Tri này là em họ của anh Tiêu, thân phận cao như vậy e rằng không có ai ở đây có thể sánh được, dù sao nếu đắc tội với hắn, vậy thì chinh là đắc tội với anh Tiêu, đắc tội với nhà họ Tiêu phía sau. “Chia cho anh một người?”. Diệp Thiên nhíu mày, Tiểu Văn Nguyệt và LÍ Tinh Tinh nếu đã đều lấy cậu ra làm bia đỡ đạn, vậy thì cậu cũng diễn đến cùng luôn, thế là cậu cũng lộ ra biểu cảm của một cậu ấm nhà giàu, nói với vẻ coi thường.
“Tiêu Tri gì chứ, anh Tiêu ở Kiểm Tây gì chủ, tôi chưa nghe thấy bao giờ!. “Biết điều thì cút sang một bên, muốn tôi chia phụ nữ cho à? Anh còn chưa đủ tư cách đâu!”. Diệp Thiên với dáng về giống như một công từ nhà giàu nhéch mép cười chế nhạo, hoàn toàn không coi Tiêu Trì ra gì. Tiêu Tri tự nói rõ danh tính của mình, trông thì có về như thực lòng muốn kết bạn với cậu, nhưng thật ra là uy hiếp Diệp Thiên phải cho hắn một trong hai người Tiểu Văn n Nguyệt và Lí Tinh Tinh.
Bằng không sẽ phải tự lượng xem sức mình có đấu nổi với con em nhà họ Tiêu hay không. Với thân phận địa vị của Diệp Thiên hôm nay, cái gì mà nhà họ Tiêu, cải gì mà cậu ấm thiếu gia, tất cà đều chẳng ăn nhằm gì so với cậu. Cậu vừa nói xong thì những người xung quanh đều im bật.
Mọi ánh mắt kinh ngạc đều đổ lên trên người Diệp Thiên. “Người này là ai mà lại nói là không biết cậu chủ nhà họ Tiêu Kiếm Tây? Lại còn kêu Tiêu Trì cút qua một bên?” “Tên này thật ngu ngốc.
Ở địa phận Kiểm Tây mà lại dám nói chuyện với con em nhà họ Tiêu như vậy?” Mỗi người đều có biểu hiện khác nhau,
ở vùng Kiểm Tây này, ai mà không biết tiếng tăm của nhà họ Tiêu? Nhà họ Tiêu gần như là một công ty độc quyền bảy mươi phần trăm hoạt động kinh doanh kinh tế của Kiểm Tây.
Họ sở hữu nhiều ngành kiếm bộn tiến khác nhau liên quan đến bất động sản, tài chính, giải tri và du lịch.
Nhà họ chức cao thế mạnh, địa vị của chủ tịch Tiêu Hùng hiện đang nắm quyền trong doanh nghiệp nhà họ Tiêu thậm chí còn sánh ngang với một quan chức thành phố.
Cho dù một thành viên tuyển đầu của tỉnh đến cũng phải nề mặt ông ta vài phần, bằng vai phải về. Ở Kiểm Tây, phàm là những người có móc nổi với nhà họ Tiêu gần như đều có thể ngắng mặt mà đi, ai dám dây vào? Cho dù là ông trùm ở địa phương khác tối cũng phải nề mặt họ. Nhưng bây giả, một đứa nhóc mà bọn họ chưa từng thấy bao giả, trông có về chi giống như một người mới nổi lại dám xem thường nhà họ Tiêu, còn bảo Tiêu Trì cút qua một bên? Tiêu Trì sững mặt ra, đôi mắt hơi nheo lại, nụ cười vụt tất. Hắn nhìn Diệp Thiên nửa như cười nửa như không, ánh mắt lóe lên ánh nhìn thâm độc. “Tôi thương lượng với anh là vì tôi coi
trọng anh.
Nhưng nghe giọng điệu của anh dưỡng như đang xem thường Tiêu Trì tôi, xem thường nhà họ Tiêu chúng tôi?” Diệp Thiên hồ hững dang hai tay, ngắng đầu nhìn lên. “Anh nói không sai chút nào, cho dù là anh hay là nhà họ Tiêu, tôi đều chẳng coi là gì hết: “Nhãn lúc tâm trạng của tôi vẫn còn tốt, tốt hơn hết anh mau biến khỏi đây đi” Đối mặt với ảnh mắt không mấy thiện càm của Tiêu Tri, Diệp Thiên vẫn không hề nhúc nhích khiến người ta càng thêm kinh ngạc.
Những vị khách xung quanh đều im như thóc. Tất cả những người mua quần áo ở đây không giàu có thì cũng là dạng quyền quý, đa số đều là những người nổi tiếng thượng lưu, những người giàu có ở Kiểm Tây. Nhưng bọn họ tự hỏi, không ai có tư cách dám nói mình coi thường nhà họ Tiêu. Thậm chí bất cứ quyết định nào của nhà họ Tiêu cũng đều đủ để khiến họ run như cầy sấy rồi.