Nếu Lục Chí Minh đến cầu xin tử tế, có thể không cần bỏ ra một xu thì cậu cũng suy nghĩ rồi nhường cho cậu ta nhưng cậu ta vừa đến đã hồng hách, nói với thái độ bắt buộc người khác nghe theo, cậu làm sao mà nhường được? “Ö?”, Lục Chí Minh không ngờ Diệp Thiên lại có phân ứng như vậy, thế là cậu ta nhéch miệng, nói với về khiêu khích: “Ỷ của cậu là không muốn nhường chữ gi?”.
Cậu ta đường đường là cậu hai nhà họ Lục, xưa nay làm gì cũng vô cùng bá đạo, chưa bao giờ phải hỏi ý kiến ai, những người mà cậu ta không thể đắc tội đến bây giờ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, rõ ràng Diệp Thiên không có trong danh sách đó.
“Đương nhiên!”.
Diệp Thiên nói xong, lại củi đầu nghịch điện thoại tiếp, căn bàn không quan tâm biểu cảm của Lục Chí Minh.
Lục Chí Minh nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên về dữ tợn.
Trước đó cậu ta bỏ tiến ra mua chỗ ngói của Diệp Thiên là vì nề mặt Kỳ Nhược Tuyết, không muốn mất đi phong độ lịch lãm, sợ làm mất mặt anh cả, nếu không cậu ta đã đến nhắc luôn Diệp Thiên đến vị trí khác rồi.
Cậu ta cảm thấy bảnthân đã nề mặt Diệp Thiên lắm rồi, nhưng bây giờ Diệp Thiên lại muốn từ chối cậu ta? “Thàng khón, tôi bỏ tiến ra mua chỗ ngồi của cậu là vì nế mặt cậu, cậu đừng có kiểu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!.
“Cậu có biết tôi là ai không? Nếu tôi muốn, cho dù không cần bỏ ra một xu tôi cũng có thể ném cậu ra chỗ khác, không có bất kỳ ai dám đứng ra bênh cậu, cậu tin không?”.
Trong giọng nói của cậu ta đã đầy sát khí, hạng người như cậu ta, những người tầm thường đứng trước mặt căn bản không có giá trị bất cử lúc nào.
Diệp Thiên không thêm cả ngắng đầu, giọng nói của s giống như con kiến có thể di chết cậu đã mang về không còn kiên nhẫn được nữa.
“Anh là ai tôi không có hững muốn bị iết”.
“Cầm tiến của anh rồi củt đi, còn nhiều lời nữa giờ tôi sẽ ném anh ra khôi bấy may đầy!.
Giọng nói của cậu không lớn, nhưng mang uy thế lẫm liệt, bàn thân Lục Chí Minh cũng hơi sững sở, cảm thấy khó tin.
Cậu ta căn băn chưa từng nghĩ có một ngày lại có một thiếu niên dám ăn nói như vậy với cậu ta.
Kỳ Nhược Tuyết ngồi bên cạnh cũng hai mắt chởp chớp, vô cùng ngạc nhiên, Diệp Thiên trông điểm tĩnh nhẹ nhàng, nhưng không ngờ nói năng lại hung dữ đến Trong lòng cô ấy cười thám, Lục Chi Minh ở tỉnh Cán Tây có thể nói là không biết sợ ai, làm gi có ai dám chống lại cậu ta? Không ngờ trên chuyến bay từ tỉnh Kiểm đến Lư Thành lại gặp phải tỉnh huống này! Nhưng sau đó cô lại lắ đầu, Diệp Thiên nói như vậy đúng là cũng hay đấy, nhưng Lục Chí Minh là người như thế nào chữ, tỉnh cách ra sao cô ấy lại quá hiểu.
Câu nói này của Diệp Thiên coi như đã chọc phải tổ kiến, với phong cách hành sự của Lục Chí Minh, chắc cậu ta sẽ không bỏ qua cho Diệp Thiên.
Quả nhiên, Lục Chí Minh sững sở một lúc, sau đó ảnh mắt hoàn toàn sa sắm lại, trong ánh mắt dấy lên về thù hằn rõ rệt.
“Thằng khón, xem ra cậu muốn chết rồi”.
Các ngón tay cậu ta cong lên, khóp xương kêu răng rắc, đang định tóm lấy bà vai Diệp Thiên, đối với cậu ta mà nổi muốn nhắc Diệp Thiên lên dễ như nâng một tách trà vậy.
“Lục Chí Minht”.
Tay cậu ta còn chưa giớ ra, Kỳ Nhược Tuyết ở bên cạnh lại đứng phát dậy.
“Đang trên máy bay, anh định làm gì thế há?”.
“Dù sao anh cũng là người nhà họ Lục, trước khi làm gi cũng nên suy nghĩ cho thế điện của nhà họ Lục chứ, nếu để Lục Chí Văn biết anh gây chuyện trên máy bay, anh nghĩ anh ta sẽ có phần ứng như thế nào?”.
“Nếu anh còn tiếp tục gây chuyện, giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Lục Chí Văn, bảo anh ta đến nói chuyện với anh!”.
Lục Chí Minh thấy vậy lệp tức rựt tay lại, hai mắt chốp chớp, giữa vùng lòng mày lộ ra vẻ sợ hãi.
Nếu nói cả nhà họ Lục, ai có thể khiển cậu ta cảm thấy sợ hãi, thì Lục Chí Văn chính là một trong số đó.
Từ nhỏ cậu ta đã bị Lục Chí Văn dạy đỗ, làm sai bất cứ việc gì, Lục Chí Văn đều sẽ trừng phạt cậu ta bằng hình phạt hà khắc nhất, nếu cậu ta gây chuyện bên ngoài, làm ành hưởng đến hình ảnh của nhà họ Lục, Lục Chi Văn cũng sẽ răn dạy cậu ta một cách nghiêm khắc.
Nghĩ đến đây, cậu ta kim nên hết cơn tức giận trong người, lườm Diệp Thiên một cái rồi quay người đi về chỗ ngồi phía sau.