Dù Diệp Thiên không thừa nhận nhưng cô ấy chắc chắn một trăm phần trăm rằng Diệp Thiên chính là “Cục Đá” mà cô ngày đêm nghĩ đen. “Trước khi chết có thể nhìn thấy gưong mặt thật của anh là em cũng mãn nguyện rồi!” Khoé miệng cô nở nụ cười thanh thàn, cô không hề sợ hãi mà thay vào đó là sự an ủi và niềm vui. Chính vào lúc cô ấy sắp chết, cô chợt phát hiện mình vẫn còn ý thức và dường như không bị bất kỳ tồn thương nào. Cô kinh ngạc mở to hai mắt, khuôn mặt phẳng lặng không gợn sóng của Diệp Thiên đang ở trước mặt cô, cậu
đứng ở bên cạnh cô, một tay còn nâng cái đầu của Thi Ma lên khỏi mặt đất! “Vì một cái kính bảo hộ đơn giản mà cô thậm chí không cần tính mạng mình ư? Cô gái ngốc nghếch!” Diệp Thiên tung Thi Ma – ngưoi đứng đầu khét tiếng trong mười hai Thiên Sát giống như một con gà con yếu ớt lên không trung, cặp mắt đen đã sớm xám xịt. Cậu thản nhiên ném Thi Ma sang một bên, giống như ném rác rười vậy.
Thi Ma rớt xuống đất một cách nặng nề, không hề động đậy, không còn chút hơi thở nào nữa. Nhưng cậu còn chả thèm nhìn Thi Ma lấy một cái mà chì nhìn thằng vào Kỳ Nhược Tuyết. “Tôi còn nhớ tới lúc ở trong rừng rậm, tôi đã nói với cô luật rừng, đó chính là mạng sống quý hơn hết thảy, xem ra cô không hề nhớ lời của tôi!” Kỳ Nhược Tuyết sững sờ tại chỗ, tim đập thình thịch. “Cô gái ngốc nghếch?”, nghe cách gọi mơ hồ quen thuộc này, cô không biết mình rốt cuộc nên vui hay nên buồn. Cách gọi này, từ nhỏ đến lớn chỉ có ‘Cục Đá, người mà lúc nào cũng khiến cô mơ tưởng tới mới gọi cô như vậy. Giờ phút này, cô không còn nghi ngờ gì nữa, nhày chồm vào trong lòng Diệp Thiên.
“Khốn kiếp, anh còn nói anh không phải ‘Cục Đá’ sao? Tại sao? Tại sao trước đó lâu như vậy anh đều không bằng lòng gặp tôi? Tên khốn kiếp này, khốn kiếp!” Kỳ Nhược Tuyết đã đấm nắm tay nõn nà của mình vào ngực Diệp Thiên và khóc như mưa.
Hơn hai mươi năm kể từ khi sinh ra, cô chưa bao giờ khóc thương tâm như thế này. Diệp Thiên một tay đút túi, đứng yên không động đậy và thờ ở nói. “Tôi thừa nhận là tôi, nhưng vậy thì sao?” “Tôi và cô không cùng một thế giới, mỗi người đều có một lối đi riêng, chi bằng cứ coi như không quen biết, không liên quan gì tới nhau, thậm chí giống như chị gái cô và bố cô đã nói, cứ coi tôi như người đã chết rồi.
Đây chẳng phải là kết quả tốt nhất hay sao?” chẳng phải là kết quả tốt nhất hay sao?” Kỳ Nhược Tuyết giật mình và nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt buồn bã. “Thế nào gọi là cứ coi như không quen biết? Anh có biết là trước giờ tôi luôn tưởng rằng anh đã chết rồi? Anh có biết tôi đã trải qua quãng thời gian đó như thế nào hay
không? “Mỗi đêm tôi đều mơ thấy anh, ngày nào cũng đều tưởng tượng ra khuôn mặt của anh, nghĩ tới một tháng khi ở trong rừng sâu kia.
Thậm chí tôi ước mong biết mấy được quay trở lại quãng thời gian đó, và mong thời gian mãi mãi dừng lại ở thời gian đó”. “Nhưng anh thì rõ ràng biết đó là tôi, nhưng lại không nói cho tôi biết anh chính là ‘Cục Đá.
Trong lòng anh, tôi thực sự là người có cũng được mà không cũng được hay sao?” Nghe lời chất vấn của Kỳ Nhược Tuyết, Diệp Thiên không trà lời, nhưng đối với cậu, đúng là Kỳ Nhược Tuyết có cũng được mà không có cũng được. Trái tim cậu sẽ không dừng lại vì bất kỳ cô gái nào, nếu cố tình nói cần một người nào đó thì chì có thể là Hoa Lộng Ảnh.