“Ó?” Diệp Thiên hơi nhướng mắt, ánh mắt cậu lóe lên. Từ sau khi giao đấu với viện trọng tài, cho dù không quan tâm nhưng cậu phải thừa nhận rằng mình xem như cũng đã thực sự hiều rõ sức mạnh khủng khiếp bên trong tổ chức này. Nhìn ra khắp Hoa Hạ, e rằng cao thù bán bộ siêu phàm cũng chì có hai người là Diệp Vân Long và Tiêu Ngọc Hoàng, đây đã là những tồn tại đình cao rồi.
Nhưng bên trong viện trọng tài, bọn họ mới chỉ là những chiến binh ở cấp bậc cơ bản nhất, tùy tiện tập hợp lại với nhau
để vây giết cậu thôi. Không chỉ vậy, sự tồn tại của cành giới siêu phàm đã không xuất hiện trên thế giới trong gần năm mươi năm nay rồi.
Cành giới siêu phàm chì được coi như sự tổn tại trong truyền thuyết mà thôi. Nhưng nghe giọng điệu của Evelyn, cho dù là cao thủ ở cành giới siêu phàm cũng không phải là cảnh giới cao nhất trong viện trọng tài.
Dường như đó cũng chỉ là một cành giới phổ thông, không có gì gọi là hiếm hoi cà. Có thể thấy, bên trong viện trọng tài thật sự là sâu như biển, nhìn thoáng qua khó có thể thấy được toàn cảnh, ngay cả Diệp Thiên cũng không đoán được bên trong viện trọng tài rốt cuộc tồn tại bao nhiêu cao thủ vô danh. “Đế Vương, tôi đi lại trong Thế Giới Hắc Ám, viện trọng tài cũng xem như là một thế lực hắc ám kinh khùng nhất hiện nay.
Chì có duy nhất một mình tôi có con đường đặc biệt để tìm hiểu nắm bắt về tổ chức này”. Chúa Tể Hắc Ám khẽ di chuyển ánh mắt, dùng chân khí truyền vào tai Diệp Thiên, chỉ có Diệp Thiên có thể nghe thấy những gì hắn nói.
“Cậu đã giết chết cùng lúc bày trọng tài viên ở Kiểm Tây, điều này đối với viện trọng tài mà nói chính là cục diện một mất một còn với cậu.
Chắc chắn họ sẽ nghĩ đù mọi cách để dồn cậu vào chỗ chết.
Điểm này tin rằng cậu còn rõ hơn tôi!” “Biết càng nhiều về đối thủ đối với cậu chỉ có lợi chứ không hề có hại!” Diệp Thiên đứng yên tại chỗ, sau khi suy nghĩ một hồi, đột nhiên cậu khẽ cười nói. “Chúa Tề Hắc Ám, ông khá thú vị đấy!” Cậu chỉ ngón tay về phía Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân. “Vốn đĩ hôm nay hai người chắc chắn sẽ chết!” “Nhưng nể tình điều kiện mà thủ tĩnh của các người đưa ra, tôi tha cho các người một mạng!” “Từ hôm nay, cho dù là hai người các ông hay những người khác thuộc Thế Giới Hắc Ám cũng đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, nếu không nhìn thấy người nào tôi sẽ giết người đó!” “Mang tất cả đám thủ hạ khó coi kia đi đi.
Dọn sạch sẽ hết thi thể, vết máu cho tôi.
Nếu còn để lại chút vết tích nào thì tôi sẽ giết hết cả họ nhà các người!” Diệp Thiên ra lệnh, tiếng hét của cậu giống như sấm sét bên tai. “Cút!” Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân bị sức mạnh bộc phát trong giọng nói của cậu khiến cho nôn ra máu, ánh mắt sợ hãi cùng cực. Bọn họ nhìn về phía Chúa Tể Hắc Ám, nhưng Chúa Tể Hắc Ám dường như không đề ý đến họ, chỉ nhìn về phía Diệp Thiên.
Hai người lập tức gào lên, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, đem tất cả xác chết của mười một Địa Sát đi, đồng thời lau sạch toàn bộ vết máu bằng nội lực của mình.
Tất cả đã được dọn dẹp sạch sẽ và ngay lập tức, toàn bộ khu vực sạch sẽ như cũ, chỉ có những mảnh đá vỡ còn sót lại.