Diệp Thiên đồng ý trở thành tổng giáo quan của Nam Long Nhận, nhưng đồng thời cũng đưa ra điều kiện. Một là cậu không lệ thuộc vào bất cử có cấu nào, có thế không bị bất cử ai chi phối và sấp xấp.
Hai là cậu chi đâm nhiệm chức vụ này một tháng, hết một tháng cậu sẽ di ngay, không được kéo dài thêm một phút giãy nào của cậu.
Thứ ba, tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của cậu. Sau khi sĩ quan Thôi và thư kỷ Sở nhất trí gặt đầu, mọi người mới giải tân.
Một tuấn sau sẽ có chuyên xe đến trụ sở Tập đoàn Lăng Thiên đón cậu đi. Chuyện đã được giải quyết, Diệp Thiên ặn dò Ngô Quảng Phú vài cầu, bảo anh ta cùng với mấy người Lâm Thiên Nam mau chóng điều chỉnh tổng hợp lại tài chính của Tập đoàn Lãng Thiên, chuẩn bị một tháng sau tiến quân thủ đô. Chiều hôm đó, Diệp Thiên ngối yên tinh suy nghĩ ở biệt thự số 1.
Cậu biết rõ, nếu muốn huấn luyện được đội viên đặc biệt của Long Nhận trong một tháng thi phải có một phương pháp cực ki hệ thống, thỏa đáng Trong quả trình tự sáng tạo Phệ Thiên Củu Chuyển, cậu đã có một cách đặc biệt có thé kích hoạt tiếm lực của cơ thể người.
Khi đó, cậu cũng dựa vào nó mà tìm lại được con đường vô thuật trong tinh trạng không còn võ công. *Sử dụng phương pháp này có thể giúp những đội viên của Nam Long Nhận phát giác ra tiếm lực, thúc đấy tiếm năng trong cd thế, năng cao tốc độ tu luyện của bọn họ không chỉ gấp đôi.
Trong vòng một tháng, tu vi của mỗi người it nhất cũng có thể tiến bộ thêm một cấp bậc: Nghĩ đến đó, cậu nhéch miệng cười, trong mắt hiện lên vẻ ch mong. “Diệp Vân Long, văn cược đầu tiên trong âm thắm này
ông thua chắc”. “Tôi sẽ dùng Nam Long Nhận mà tôi đích thân huấn luyện đánh bại hoàn toàn Bắc Long Nhận mà ông phụ trách huấn luyện!”. Cậu đang nghĩ ngọi thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cậu cầm lên xem, là Tiểu Văn Nguyệt gọi đến. “Diệp Thiên, anh có ở nhà không?. “Tối nay anh có thể đi tham gia một buổi họp mặt cùng tôi không?”. Giọng nói của Tiểu Văn Nguyệt như có về khẩn cấu. “Là đàn anh đàn chị trong Hội học sinh máy khóa trước của trường Tam Trung tổ chức, tôi là hội trường Hội học sinh năm nay, không đi không được”. Diệp Thiên không nghĩ ngợi gì đã lập tức từ chối. “Họp mặt Hội học sinh cô tự đi không được à, vi sao phải gọi theo tôi?. Bây giờ cậu còn phải xem xét lại cách để phát triển tiếm năng, chuẩn bị biên soạn nó thành sơ đồ huấn luyện có hệ thống, đầu có thời gian rành tham gia họp Hội học sinh gì đó với Tiểu Văn Nguyệt. “À thì., Tiểu Văn Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại hơi im lặng, sau đó nói: “Thật ra là vì ở buổi họp có hai người tôi không muốn gặp, cho nên mới gọi anh đi cùng” Người phụ nữ này thật là lằng nhằng. Diệp Thiên lắc đầu, nếu đã không muốn gặp thì đừng đi là xong, còn phải làng nhằng với cậu một hồi.
Nhưng nghĩ tới Tiểu Văn Nguyệt đã nhà đến cậu, cậu cũng đành bất đắc đĩ đồng ý.
“Được, thờig Nghe Diệp Thiên đồngý.
Tiểu Văn Nguyệt vô cũng ời gian địa điểm thế nào?. mừng rỡ, mau chóng nói ra thời gian và địa điểm. Diệp Thiên mày mô trong biệt thự một hồi, vẽ vē phác pháct ic trên giấy, cuối cùng soạn lại một bộ phương pháp huấn luyện hoàn chỉnh thành tranh về có chủ thích. Tổng cộng mười hai trang giấy, cậu cất nó vào trong túi đựng tài liệu, sau đó mãi ra ngoài. Bày giờ rưỡi tối, Diệp Thiên và Tiểu Văn Nguyệt gặp nhau ở khu thương mại trung tâm, đi cùng còn có LÍ Tinh Tinh. Ba người cùng nhau lên tăng trên cùng của tòa cao ốc thương mại trung tâm, ở đó có một quán lấu tự phục vụ, hương vị thơm ngon.
Hội học sinh trường Tam Trung đã hẹn họp mặt ở nơi này. Lúc đi thang máy, Diệp Thiên thuận miệng hòi: “Mấy người không muốn gặp là vì có mẫu thuẫn hay là có gì không tiện gặp?.