Trong những người ở đây, Đỗ Giai Giai và Âu Hạo Thần biết Diệp Thiên là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên, còn Sở Thần Quang không chỉ biết cậu là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, mà còn biết cậu là võ giả vô địch quyền thế mạnh mẽ nhất Hoa Hạ hiện nay. Mặc dù Li Vân Phi đã vào được Long Nhận, có đặc quyền rất lớn, thậm chí có thế không sợ ông trùm một thành phố như Ngô Quâng Phú, nhưng Sở Thần Quang hiểu rõ, chút thành tựu này đối với cậu ta mà nói cao không thể với tối, song so với Diệp Thiên thì vẫn còn thua kém rất nhiều. Diệp Thiên một mình thống lĩnh tinh Xuyên, uy thế và sức ảnh hưởng này không phải chỉ một người được vào Long Nhận là có thể so sánh.
Huống hồ Diệp Thiên còn là Đế Vương Bắt Bại đứng đầu bàng xếp hạng cao thủ Hoa На. Li Vân Phi không hể biết thân phận của Diệp Thiên, trên mặt tràn đầy tự tin, ánh mắt sáng ngời nhìn thằng vào Diệp Thiên. Cậu ta đưa tay tôi trước mặt Diệp Thiên, khóe miệng hiện lên nụ cười khiêu khích. Chỉ cần Diệp Thiên dám bắt tay với cậu ta, cậu ta nhất định sẽ âm thắm khiến Diệp Thiên chịu thiệt.
Cậu ta đã vào được Long Nhận, muốn đối phó với một người bình thường như Diệp Thiên thì dễ như trở bàn tay.
Có lẽ cậu ta chỉ cần hơi dùng sức là Diệp Thiên đã phải đau đón kêu la, bẽ mặt tại đây. “Anh là ai không cần phải giới thiệu với tôi, tôi không có hững thủ muốn biết, cũng không muốn làm quen với anh”. Đối diện với bàn tay chia ra của LI Vân Phi, mất Diệp Thiên không hề có gợn sóng nào, không hề có ý muốn bắt tay với cậu ta, chỉ khẽ năng ly trà lên. Mọi người đều thay đổi ánh mát, nhất là những chàng trai cô gái không quen biết Diệp Thiên, họ đều cảm thấy không thể tin nổi. Li Vần Phi và Sở Thần Quang đều từng là học sinh xuất sắc của trường Tam Trung, là thiên tài đinh cao trong
linh vực của mỗi người.
Mỗi một lới nói một hành động đều tràn đẩy khi thể, md hỗ mang theo áp lực, người bình thường không dám đứng cùng họ. Thế mà Diệp Thiên đối mặt với cậu ta lại không hề mất tự nhiên, ngược lại còn dâm làm bẽ mặt cậu ta trước mọi người, ngó ló cái bắt tay của cậu ta.
Đây vẫn là lắn đầu tiên trong bao nhiều năm qua bọn họ được thấy, cho dù là Sở Thần Quang năm xưa cũng không dứt khoát đến vậy. Bọn họ đều âm thẩm càm thấy kì lạ, không biết Diệp Thiên trông rất giãn dị này có chỗ dựa thế nào mà dâm coi thường Lí Văn Phi. Bàn tay Lí Văn Phi dừng lại giữa không trung, cậu ta không thấy bất ngờ mắy, ngược lại tô về khinh thường. Đổi lại là người khác khiêu khích cậu ta, nói thắng mặt muốn theo đuổi bạn gái của cậu ta, cậu ta đã sống mái trực tiếp với người đó lầu rối.
Thái độ không bắt tay, không làm quen của Diệp Thiên nhìn như cứng rắn, nhưng thực ra lại đang sợ hãi né tránh, khiến cậu ta càng thêm tự tin. Một thanh niên ngồi bên cạnh cậu ta thấy tình hình như vậy thì đột nhiên đứng dậy, không thân thiện nói với Diệp Thiên: “Này cậu, Văn Phi đã có ý tốt muốn làm quen với cậu, cậu không bắt tay thì thôi, còn nói không có hứng làm quen với cậu ấy? Khẩu khí cũng lớn quá nhi?”.
“Hôm nay, ở đây là buổi họp mặt cán bộ Hội học sinh mấy khóa gần đây của trường Tam Trung, Vân Phi từng là phó hội trưởng Hội học sinh, nói khó nghe một chút, cậu chi là một người ngoài.
Nếu cậu đã không muốn làm quen với cậu ấy, có phải cậu cũng không muốn làm quen với những người đang ngồi đây như chúng tôi không?”. Cậu ta và Lí Vân Phí từng là bạn cũng trường, quan hệ vô cùng thân thiết, Lí Văn Phi cũng từng giúp đỡ cậu ta không it.
Cậu ta biết Lí Vân Phi có ý với Tiểu Văn Nguyệt, bây giờ thấy Diệp Thiên không nề mặt Lí Văn Phi như vậy, đương nhiên phải lên tiếng biểu hiện một chút. Mặc dù cậu ta không phải con nhà giàu quyền quý gi, nhưng cũng là con trai một của ông chủ nhỏ ở khu Đông Thành.
Nhân vật lôn thì cậu ta không đắc tội được, nhưng một thằng nhóc ăn mặc bình thường, không hề có tên tuổi gì như Diệp Thiên, cậu ta tự cho mình không có gì phải sợ.