“Hôm may vừa khéo họp mặt với mọi người, cơ hội hiểm có, nên tôi muốn mời mọi người đi cùng, coi như tiêu khiến sau bữa ăn, đến xem bữa tiệc của giới thượng lưu tinh Xuyên là như thế nào”.
Mọi người đều sối sục, nhưng cũng có vài người chắn chữ nói: “Người ta chi mời cậu, bọn tôi nhiều người thế này mà đến đó, Tập đoàn Lăng Thiên có cho bọn tôi vào không?.
Buổi tụ hội của những người nổi tiếng ở tỉnh Xuyên rất nghiêm ngặt, người vào bên trong đa số đều là người có máu mặt, tài sản it nhất cũng lên đến hàng chục triệu mới có tư cách vào trong.
Tuy rằng bọn họ tự cho mình hơn người, nhưng cũng
biết mình còn chưa đạt tới trình độ đó.
LI Vân Phi nghe nói thi lắc đầu, cất cao giọng: “Mọi người không cần lo lắng, tôi và cậu ấy là bạn bè thân thiết, cậu ấy lại có quan hệ không tối với Tập đoàn Lãng Thiên, cho mọi người vài vị trí vẫn dễ như trở bàn tay.
Lần này ngay cả Sở Thắn Quang cũng liếc xéo, với năng lực của cậu ta cũng đủ tư cách vào được lễ mừng công này, nhưng muốn dẫn theo mười tám người vào đó chắc chắn không thể.
Nghĩ đến đó, cậu ta nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên.
Lúc này vị chủ tịch của Tập đoàn Lãng Thiên này lại cảm thấy hơi hiểu ki, cậu rất muốn biết người mà Lí Vân Phi nói tới là ai.
Anh mắt Lí Văn Phi lóe sáng, nhìn về phía Tiểu Văn Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, thế nào, hôm nay mọi người hiểm có khi hội họp với nhau, cùng qua đó chơi nhé! Diệp Thiên, nếu cậu đã là người của Ngô Quảng Phủ, chắc cũng không lạ gì sơn trang Hồng Diệp, đi cùng qua đó luôn nhé? Tôi cũng muốn uống với cậu một ly, xin lỗi cậu vì chuyện vừa rồi.
Cậu ta nói chuyện ôn hòa, nghe có về vô cùng chân
thành, nhưng thực tế là để Tiểu Vãn Nguyệt và Diệp Thiên đồng ý đi cùng.
Đến đó môi là nơi cậu ta bắt đầu “biểu diễn”.
Tiểu Vãn Nguyệt quay đầu nhin sang Diệp Thiên, dùng änh mắt hỏi ý kiến.
Diệp Thiên nở nụ cười gian xào.
“Nếu mọi người đã nhiệt tinh mời như vậy thì đi qua đó chơi chút đit”.
Li Văn Phi nghe thế thẩm mừng trong lòng, soạn một tin nhân gửi đi.
Cùng lúc đó, trong phòng VIP lân nhất ở sơn trang Hồng Diệp, một người trẻ tuổi dăng người thẳng tắp đang ngắm nghía chiếc bình ngọc.
“Bố, con có một người bạn là thành viên chính thức của Long Nhận, tối nay cậu ấy muốn dẫn theo vài bạn học đến đây, bố có thể giúp con sắp xếp vài vị trí cho họ không?.
Ở trước mặt cậu ta, một người đàn ông đang sửa soạn tài liệu ở bên bàn, nghe vậy thì khưng người.
“Thành viên chính thức của Long Nhận sao?.
Người đàn ông hơi trấm ngâm, lập tức gặt đầu.
“Đương nhiên có thể, nếu đã là thành viên chính thức của Long Nhận thì sắp xếp cho bọn họ ngồi ghế khách quý bên cánh trái đie”.
Thanh niên vui mừng, cảm dn người đàn ông, sau đó nét mặt thay đổi, hiện lên về mong đợi.
con!”.
Người đàn ông soạn xong tài liệu, cho vào trong túi đựng, sau đó quay người lại, nét mặt cực kì sùng bái, rõ ràng là vô cùng kính nề Diệp tiên sinh.
“Đương nhiên, bố nói lời giữ lời, con vừa trở về từ quân đội, bố nhất định sẽ nhờ cậu Thiên chỉ dẫn cho con vài câu”.
“Được cậu ấy chỉ dẫn, dù không thể giúp con tung hoành thiên hạ, nhưng ít nhất cũng có thể càn quét bốn phương trong quân đội”.
Giọng nói của người đàn ông vang vang, râu ngắn tóc dựng thằng, chính là CEO của Tập đoàn Lăng Thiên – Ngô Quảng Phú.