Cậu trầm ngâm một lát mới nói: “Giai Lệ, từ nhỏ đến lớn em chưa gặp họ bao giờ, nhân cơ hội lần này đi nhận người thân đi”. “Vậy anh có đi cùng em không?”. Giọng Cố Giai Lệ yếu ớt, mang theo chút mong đợi. “Đương nhiên, đã là người thân của cô Tiêu thì anh “Vậy anh có đi cùng em không?”. Giọng Cố Giai Lệ yếu ốt, mang theo chút mong đợi. “Đương nhiên, đã là người thân của cô Tiêu thì anh cũng phải đi hỏi thăm”. Diệp Thiên dứt khoát đồng ý, cậu cảm kích, ghi nhớ ân tình của Tiêu Hà với cậu, đương nhiên cũng khá là kính trọng với người nhà của Tiêu Hà.
Cúp máy, Diệp Thiên tựa vào sofa, đọc tin Có Giai Lệ gửi tối, cậu khẽ lẩm bầm: “Nhà họ Tiêu, dõng dõi nhà tướng, gia tộc đứng đầu tinh Vân”. Cùng là người đứng đầu tình, Diệp Thiên gọi điện thoại cho Hàn Phong, gia chủ nhà họ Hàn ở Thành Môn. “Đế Vương, cậu có thể gọi điện thoại tới đúng là làm tôi ngạc nhiên!”. Nhận cuộc gọi của Diệp Thiên, Hàn Phong rõ ràng rất kinh ngạc, cười lớn ở đầu dây bên kia, trong giọng nói mang theo sự kính nể. Năm xưa gặp Diệp Thiên lần đầu, Diệp Thiên chỉ là một thằng nhóc ngay cả cao thủ các nơi của giới võ thuật cũng không biết. Nhưng chi trong vòng một năm, Diệp Thiên đã bước lên đình cao, sáng lập nên Tập đoàn Lăng Thiên.
Hơn nữa còn đứng đầu bằng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, được tôn xưng là Đế Vương Bất Bại, khiến ông ấy vô cùng xúc động. Mặc dù nhà họ Hàn trấn giữ Thành Môn, trông xuống tỉnh Xuyên, nhưng ở trước mặt Diệp Thiên chắc chắn cũng chì giống như một đứa bé. “Gia chủ Hàn nói đùa, gọi tôi là Diệp Thiên được rồi”. Diệp Thiên bình thàn đáp: “Lần này tôi gọi tới là muốn hòi một chuyện”. “Ngày mai, tôi định xuất phát đến nhà họ Tiêu ở tỉnh Vân để chúc thọ ông cụ Tiêu.
Tin tức về mặt này chắc chú rõ hơn tôi, tôi muốn biết ông cụ Tiêu thích món gì nhất để tôi chuẩn bị cho tốt”. “Nhà họ Tiêu ở tỉnh Vân?”. Hàn Phong ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng rất sừng sốt, kinh ngạc hòi: “Cậu nói đến nhà họ Tiêu, gia đình tướng lĩnh quân đội hàng đầu tình Vân sao?”. “Vâng!”, Diệp Thiên trả lời: “Có vấn đề gì sao?”. Hàn Phong ở đầu bên kia điện thoại im lặng mấy giây, sau đó mới hạ giọng nói: “Diệp tiên sinh, nhà họ Tiêu ở tình Vân lớn mạnh lắm, so với nhà họ Hàn tôi còn to hơn mấy lần.
Ông cụ Tiêu chinh chiến nửa đời, từng là chỉ huy của quân đội tình Điền, thống lĩnh nửa số binh mã.
Cũng vì vậy mà nhà họ Tiêu được gọi là gia đình tướng lĩnh quân đội”. “Ở tình Vân, địa vị của nhà họ Tiêu có thể nói là rất cao, dù là người chức cao ở biên giới cũng phải khách sáo với bọn họ.
Lúc ông cụ Tiêu hành quân đánh trận có vô số học trò, trài khắp ba tình Vân – Quý Xuyên, có thể nói là xứng danh “tấm gương nhà giáo”!”.
“Lẽ nào Diệp tiên sinh quen biết với nhà họ Tiêu?”. Nhắc tới nhà họ Tiêu ở tỉnh Vân, ngay cả Hàn Phong cũng không thể không nề mặt. “Quen biết?”, Diệp Thiên giải thích: “Cũng không phải là quen biết gì, lần này cũng là lần đầu tiên tôi tới nhà họ Tiêu.
Em gái tôi Cố Giai Lệ là cháu ngoại của ông cụ Tiêu, tôi đi cùng cô ấy đến nhà họ Tiêu chúc thọ”. Cuối cùng Hàn Phong cũng khôi phục tinh thần, trịnh trọng nói: “Diệp tiên sinh, lần này đến nhà họ Tiêu, mong cậu nghe tôi nói một lời”. “Ông cụ Tiêu từng là thống soái của đại quân, là chỉ huy của một đội quân kiên cường.
Mặc dù sau khi chính phủ mới thành lập, ông ấy đã lui về, nhưng mấy chục năm nay, sức ảnh hưởng của ông ấy còn lớn hơn xưa”. “Nhất là ông cụ Tiêu tính tình cứng nhắc, không biết linh hoạt, xưa nay đều bảo thủ nóng này, đối với con người hay sự việc đểu có chút cố chấp.