Cậu đường đường là Đế Vương Bất Bại, đã bao giờ chủ động bắt tay với người khác? Cho dù là khi đối mặt với người của chính phù, cậu cũng coi như chuyện bình thường.
Lúc này sở dĩ cậu khách sáo với Tiêu Lâm như vậy đơn giản chỉ vì Tiêu Hà. “Con nuôi?”. Tiêu Lâm lại thay đổi ánh mắt, vẻ lo lắng nơi đáy mắt lại hiện lên, nhưng vẫn thân thiện bắt tay với Diệp Thiên. “Xin chào, lần đầu gặp mặt!”, Tiêu Lâm khẽ gật đầu: “Hóa ra cậu là con nuôi của cô, vậy cũng xem như là em
họ của tôi, cậu không ngại tôi gọi một tiếng em họ Diệp Thiên chứ?”. Diệp Thiên mìm cười lắc đầu: “Đương nhiên!”. Đúng lúc đó, cô gái xinh đẹp bên cạnh Tiêu Lâm tiến lên một bước, mìm cười với Diệp Thiên và Cố Giai Lệ, vô cùng hiển hòa. “Diệp Thiên, Giai Lệ, chào các em, tôi là bạn gái của Tiêu Lâm, Lương Dung!”. “A, hóa ra là chị dâu!”. Cổ Giai Lệ tươi cười vẫy tay, Diệp Thiên cũng mìm cười gật đầu với cô ta, vô cùng khách sáo. Bốn người nhìn nhau cười, Tiêu Lâm dẫn Diệp Thiên và Có Giai Lệ đến xe của anh ta.
Đó là một chiếc xe Mercedes-Benz s-class màu bạc. “Đi thôi, anh chờ các em đến biệt thự nhà họ Tiêu trước”. Tiêu Lâm nói, chân nhấn ga, lái xe Mercedes rời khỏi sân bay. Trên đường đi, Tiêu Lâm chuyên tâm lái xe, Lương Dung lại vô cùng khéo ăn nói, trò chuyện với Diệp Thiên và Cố Giai Lệ.
Cô ta già vờ vô tình hòi về mối quan hệ thật
sự giữa Cố Giai Lệ và Diệp Thiên.
Cố Giai Lệ không nghĩ gì nhiều, kể ra hết toàn bộ. “Hóa ra là đứa trẻ nhặt trong núi về à”. Lương Dung không thay đổi sắc mặt, nhưng âm thầm nhớ trong lòng.
Mặc dù Tiêu Lâm đang lái xe, nhưng cũng ghi nhớ từng chi tiết, không bỏ sót câu nào. “Con nuôi của cô sao?”. Anh ta suy nghĩ đến nhiều chuyện, nhìn Cố Giai Lệ nói cười với Diệp Thiên qua kính chiếu hậu, âm thầm lắc đầu. “Diệp Thiên, đại thọ bày mươi tuổi của ông nội, cậu thật sự không nên đến đâu!”. Khoàng nửa tiếng sau, xe Mercedes đi vào một căn biệt thự gần nước bên bờ sông Li.
Một trang viên xây ở gần nước, diện tích rộng rãi, nhìn ra hướng Tây Nam, chính là nơi ở của nhà họ Tiêu tình Vân. Nơi cổng biệt thự nhà họ Tiêu có một tảng đá lớn cổ xưa, bên trên viết tám chữ đầy cứng cáp. Oai phong nhà tướng, vạn cổ còn lưu! Ở bãi đỗ xe bên ngoài biệt thự nhà họ Tiêu, từ lâu đã
có siêu xe đậu đông đúc, khung cảnh náo nhiệt.
Vô số khách mời ra vào không dứt, có vẻ đa số đều là con cháu nhánh chính, nhánh bên và thân thích ở các nơi của nhà họ Tiêu. “Một buổi tiệc mừng thọ đã có không dưới một nghìn người đến, bố của cô Tiêu đúng là có địa vị rất cao ở tỉnh Vân này”. Diệp Thiên âm thầm gật đầu, càng thêm tò mò về ông Diệp Thiên âm thẩm gật đầu, càng thêm tò mò về ông lão từng là chì huy của quân đội tình Điền. Tiêu Lâm dẫn hai người Diệp Thiên vào trong, đối diện có hai bóng người xinh đẹp đi tới. Người bên trái mặc áo dài màu trắng phong cách cổ xưa, tay đeo vòng ngọc, gương mặt xinh đẹp thanh tú. Trên người cô ta toát ra sự lạnh lùng không nhuốm khói lửa nhân gian, tựa sen tuyết núi băng, thanh cao trong sáng, tòa khí chất có thể nhìn từ xa nhưng không thể chạm tới.