“Nếu đã đến chỗ chúng tôi chơi, làm quen với chúng tôi trước là việc cơ bàn nhất, không quá đáng chứ?”.
Hắn ngoài mặt thì mìm cười, đưa tay ra trước mặt Diệp Thiên, nhưng trong mắt lại có vẻ khiêu khích.
Hứa Thuần Canh và Lạc Tư Đồ có thể xếp nhất nhì trong thế hệ trẻ tuổi ở tỉnh Vân, hơn nữa quan hệ hai người rất thân thiết, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, hầu như bất cứ chuyện gì cũng giúp đỡ nhau.
Hắn biết Lạc Tư Đồ muốn làm khó Diệp Thiên, đương nhiên phải xông lên trước, lấy thể diện cho anh em mình.
Trong mắt hắn, đối phó với Diệp Thiên chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.
“Thằng nhóc này đúng là đáng thưong!”.
Một người là con cháu nhà họ Tiêu cất tiếng cười nhạo, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Em họ Giai Lệ cũng thật là không biết suy nghĩ, còn dẫn cậu ta đến đây.
Bây giờ cậu Lạc và cậu Hứa đều gây khó dễ cho thằng nhóc ấy, để tôi xem bọn họ làm sao giải quyết”.
Hứa Thuần Canh trông có vẻ khách sáo bắt tay với Diệp Thiên, nhưng những người quen biết hắn đều hiu cái bắt tay này không hề đơn giản.
“Đúng vậy, ai mà không biết tính cách của cậu Lạc, thằng nhóc đó dám tranh giành phụ nữ với cậu Lạc, đúng là muốn chết!”.
Một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa, trang điểm thật đậm nhìn Cố Giai Lệ với ánh mắt ghen tị, nói một cách quái gở.
“Diệp Thiên ơi là Diệp Thiên, bảo cậu đừng đến thì cậu không nghe, bây giờ cậu định giải quyết thế nào?”.
Mắt Tô Mộ Nhu lóe sáng, cuối cùng thờ dài một tiếng, định lên đó giàng hòa.
Hai cánh tay của Hứa Thuần Canh cơ bắp cuồn cuộn, bàn tay to lớn khác với người thường, rõ ràng là một cao thủ ngoại gia.
Sức lực một cái bắt tay của hắn ít nhất cũng đạt hơn hai trăm, đủ để bóp nát xương tay của một ngưoi thành niên.
Hứa Thuần Canh nhìn giống như muốn bắt tay với cậu, nhưng thật ra khớp ngón tay đang tích lũy sức mạnh, rõ ràng là muốn đột ngột dùng sức trong lúc bắt tay, khiến cậu bẽ mặt trước mọi người, thậm chí bị tàn phế một tay.
Những người khác có lẽ sẽ sợ, nhưng Diệp Thiên cần gì phải kiêng dè chứ? Câu khẽ cười thành tiếng, đưa tay ra.
“Vốn dĩ với thân phận địa vị của anh còn chưa đủ tư cách bắt tay với tôi, nhưng anh đã muốn chơi thì tôi cũng không ngại chơi cùng anh!”.
Cậu vừa dứt lời đã bắt tay với Hứa Thuần Canh.
“Hừ!”.
Lúc tay hai người họ chạm vào nhau, trong mắt Lạc Tư Đồ lóe lên nụ cười gian xảo đạt được mục đích, còn Hứa Thuần Canh thì tỏ vẻ dữ tợn, tay đột nhiên dùng sức.
Từ nhỏ hắn đã theo học một vị sư phụ nổi tiềng tu luyện ngoại môn, tuy không tinh thông nội lực, nhưng lại rèn luyện sức mạnh và xác thịt đạt đến đình cao, sức một tay đủ để bóp nát một chiếc ly thùy tinh.
Muốn bắt tay làm Diệp Thiên bị thương đối với hắn mà nói chỉ dễ như trở bàn tay.
Hắn đã dùng sức, nhưng cành Diệp Thiên đau đớn kêu khóc lại không hề xày ra.
Gương mặt cậu vẫn bình thản như cũ, còn Hứa Thuần Canh lại cảm thấy như đang bóp một tảng đá sắt thép vĩnh viễn không mòn.
Bất kể hắn có dùng sức thế nào, tay của Diệp Thiên vẫn không biến dạng.
Hắn đã nghẹn đến mức đò mặt tía tai, nhưng Diệp Thiên vẫn đứng sừng sững không động đậy.
Người bên cạnh đều không biết xảy ra chuyện gì, Quái tai, nhưng Diệp Thiên vẫn đứng sừng sững không động đậy.
Người bên cạnh đều không biết xày ra chuyện gì, quái lạ nhìn hai người, chỉ có Lạc Tư Đồ mơ hồ cảm giác được có điều không đúng.
“Hình như anh đã dùng hết sức rồi, vậy bây giờ đến lượt tôi!”.
Ánh mắt Diệp Thiên lóe lên ý cười, sau đó khẽ nắm tay lại.
“Rắc!”.
Tiếng xương gãy vang lên từ bàn tay của Hứa Thuần Canh, kèm theo đó là tiếng la thàm thiết của hắn, cà căn phòng lập tức xôn xao.