Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 131:



Lâm Ninh cười hỏi.

 

Đây là lần đầu tiên Cố Phong Diệp bị người khác đe dọa đến mức này, anh ta nghiến chặt răng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng đành phải c.ắ.n răng nuốt hết bát cháo mà Lâm Ninh đưa cho.

 

“Là Ninh Lăng Trần sai mày làm như vậy đúng không?”

 

Cố Phong Diệp hỏi, giọng nghẹn lại, anh ta không ngờ Ninh Lăng Trần lại có thể tàn nhẫn với anh ta như vậy!

 

Lâm Ninh lắc đầu: “Không phải anh ấy, là tôi muốn báo ơn, anh ấy là ân nhân cứu mạng của tôi.”

 

Khi Lâm Ninh nhắc đến Ninh Lăng Trần, đôi mắt vốn u ám của cậu như chợt có chút ánh sáng, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.

 

Cố Phong Diệp hình như nhận ra điều gì, anh ta hừ lạnh một tiếng, không thèm để tâm.

 

Lâm Ninh trở lại vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Cho nên, Cố Phong Diệp, đừng bao giờ làm hại Ninh Lăng Trần, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cả gia đình anh không thể sống yên ổn.”

 

Khi Lâm Ninh nói câu “gia đình anh không thể sống yên ổn,” giọng cậu nhẹ bẫng, nhưng Cố Phong Diệp lại rùng mình, một cảm giác sợ hãi chưa từng có ập đến.

 

Lâm Ninh là một tên điên.

 

Cậu thật sự có thể làm được!

 

Ninh Điềm Điềm thực sự đã đăng ký kết hôn với Trình Xuyên!

 

Ngày 12 tháng 5, cô ta còn khoe giấy chứng nhận kết hôn trên vòng bạn bè, còn không quên chụp thêm chiếc nhẫn kim cương to tướng để khoe mẽ.

 

“Ra vẻ cái gì chứ, cứ như người khác không có vậy.”

 

Ninh Noãn Noãn không vui, buổi tối nằm trên giường hậm hực ném gối.

 

“Cô ta gả cho một tên bạo lực, em phải vui mới đúng chứ?”

 

Lục Yến đi đến, Ninh Noãn Noãn trợn mắt: “Em chẳng vui nổi, Trình Xuyên giàu mà, lỡ như anh ta cải tà quy chính thật thì em tức c.h.ế.t mất.”

 

“Nếu Trình Xuyên thật sự cải tà quy chính, nhà họ Trình làm gì thèm để mắt đến Ninh Điềm Điềm.”

 

Lục Yến ngồi xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ của Ninh Noãn Noãn, vừa bóp vừa xoa. Ninh Noãn Noãn vẫn bực mình, cô quát lên: “Đừng sờ linh tinh, em chẳng có hứng thú với anh lúc này đâu, đừng phí công nữa!”

 

“Em biết ngoài kia có người đang tung tin đồn về em không?”

 

“Gì cơ?”

 

Ninh Noãn Noãn lập tức tỉnh táo lại.

 

Lục Yến thở dài: “Có người nói xấu em không thể sinh con.”

 

“Đậu má, ai mà độc mồm thế! Bôi nhọ em trắng trợn vậy! Chắc chắn là Ninh Điềm Điềm!”

 

Ninh Noãn Noãn tức điên lên, Lục Yến nói tiếp: “Cũng không thể trách người ta đồn đại được, chúng ta kết hôn đã một năm rồi mà em vẫn chưa mang thai, người ta đoán già đoán non cũng là điều dễ hiểu. Hay là chúng ta sinh một đứa đi, chọc tức bọn họ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Quan trọng nhất là chọc tức Ninh Điềm Điềm!”

 

Ninh Noãn Noãn cười hì hì, Lục Yến xoa đầu cô, gật gù đồng tình: “Tất nhiên rồi, chắc chắn là Ninh Điềm Điềm giở trò, không thể để cô ta đạt được mục đích. Chúng ta phải có em bé ngay!”

 

Ninh Noãn Noãn gật đầu lia lịa.

 

“Được, em nhất định phải đi trước cô ta một bước. Thật ra, hôm nay mà em công khai mình có thai thì cô ta tức c.h.ế.t luôn ấy chứ.”

 

Ninh Noãn Noãn nhào vào người Lục Yến, đùa với anh: “Nào nào, chúng ta cùng tạo em bé đi ~”

 

Lục Yến bật cười, không nhịn được ôm chặt Ninh Noãn Noãn rồi hôn cô thật dịu dàng.

 

Sao mà dễ thương thế này chứ.

 

Lục Yến vốn nghĩ rằng mình phải tốn vài tháng dỗ dành, lừa ngọt đủ kiểu mới thuyết phục được Ninh Noãn Noãn chịu sinh con, ai ngờ cô bé này đáng yêu quá, đồng ý cái rụp.

 

Về phần Ninh Điềm Điềm, cô ta thành công gả cho Trình Xuyên, tự cho mình là gà rừng hóa phượng hoàng, suốt ngày ngẩng cao đầu, ra vẻ cô chủ nhà giàu.

 

Nhà họ Trình thì gia thế rõ ràng như thế, Ninh Điềm Điềm trở thành con dâu nhà họ Trình, người bu quanh nịnh nọt cô ta chẳng khác gì đàn châu chấu tràn qua.

 

Tháng sáu cũng sắp tới rồi, thời tiết bắt đầu oi bức.

 

“…”

 

Sáng sớm, Bùi Ôn Ôn đang ăn sáng. Cô ấy cầm đũa mà mơ màng như muốn ngủ gật, trông cực kỳ uể oải.

 

“Ôn Ôn?”

 

“…”

 

Bùi Ôn Ôn giật mình tỉnh lại, dụi mắt vài cái.

 

Ninh Lăng Trần nhíu mày, tiến đến đặt tay lên trán cô ấy: “Sao vậy? Em thấy không khỏe à? Mấy ngày nay trông em cứ mệt mỏi.”

 

Bùi Ôn Ôn ra dấu bằng tay: [Em cũng không biết nữa, cứ muốn ngủ thôi. Nhưng mấy ngày nay em đi ngủ sớm mà, cũng không thức khuya.]

 

Ánh mắt Ninh Lăng Trần đột nhiên lóe lên.

 

“Em chờ anh một chút, anh đi rồi về ngay. Em cứ ăn từ từ, đừng vội. Sáng nay anh xin nghỉ, chiều sẽ đi làm.”

 

[Có chuyện gì vậy?]

 

Bùi Ôn Ôn bắt đầu lo lắng, lòng đầy bất an. Cô ấy nghĩ không lẽ mình mắc bệnh gì sao?

 

Ninh Lăng Trần không nói gì, chỉ cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe rồi nhanh chóng ra ngoài.

 

Một lát sau, anh trở về, trên tay xách túi t.h.u.ố.c từ hiệu thuốc. Đặt túi xuống bàn, anh lấy ra một hộp nhỏ rồi mở nó.

 

“Anh mua que thử thai. Em thử xem. Xong rồi chúng ta cùng đến bệnh viện kiểm tra. Kỳ kinh nguyệt tháng này của em đã trễ sáu ngày rồi, anh nghi là có thể em mang thai.”