Ninh Lăng Trần: “… Nói bậy bạ gì thế.”
Ninh Noãn Noãn cười hì hì: “Thật tốt quá! Em sắp được làm cô rồi! Anh mau cùng chị dâu chuyển về nhà bác trai bác gái đi, chị ấy m.a.n.g t.h.a.i cần phải có người chăm sóc!”
Sau đó, Ninh Noãn Noãn gọi điện cho Lục Yến để khoe.
“Anh yêu ơi! Chị dâu em có thai rồi!”
“… Nghe em hào hứng thế, anh còn tưởng em m.a.n.g t.h.a.i cơ.”
Ninh Noãn Noãn “xì” một tiếng. Lục Yến thở dài: “Chúng ta phải nỗ lực thôi. Chị dâu em có thai rồi, chúng ta kết hôn cả năm nay vẫn chưa có tin vui, mất mặt quá đi.”
Ninh Noãn Noãn mất kiên nhẫn đáp qua loa: “Được rồi, được rồi, tối nay em cũng mua cả chục que thử thai về thử xem. Biết đâu em cũng có rồi.”
Sau khi cúp máy, Lục Yến vừa xoay bút vừa nhếch mép một cái.
Anh vợ mình “mạnh” thật, điều này Lục Yến không ngờ tới.
“Biết thế thì đã chẳng dùng bao, thật là bị động quá.”
Lục Yến trợn mắt, trong lòng thấy chua chát. Là đàn ông, làm sao không ganh đua chuyện này chứ? Hồi đó, vì quá yêu Ninh Noãn Noãn, không nỡ để cô m.a.n.g t.h.a.i sớm nên anh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện có con ngay. Lục Yến luôn cảm thấy Ninh Noãn Noãn còn quá trẻ, chưa sẵn sàng để làm mẹ.
“Đàn ông đúng là không nên nghĩ nhiều.”
Lục Yến thở dài đầy hối hận.
Bùi Ôn Ôn mang thai, Ninh Lăng Trần liền gọi điện thông báo tin vui này cho Lâm Huệ Cẩm. Nghe xong, Lâm Huệ Cẩm vui mừng khôn xiết, lập tức gọi ngay cho Chu Văn Tú. Tối hôm đó, Lâm Huệ Cẩm còn đặc biệt đến nhà họ Bùi.
“Huệ Cẩm à, thật sự đấy, có được con rể như Lăng Trần, vợ chồng tôi cảm kích chị vô cùng.”
Chu Văn Tú nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Huệ Cẩm, hết lời khen ngợi Ninh Lăng Trần.
Lâm Huệ Cẩm mỉm cười nói: “Có được con dâu như Ôn Ôn, chính tôi mới là người nên cảm kích.”
Lâm Huệ Cẩm rất hài lòng với cô con dâu Bùi Ôn Ôn. Ôn Ôn hiếu thảo, thường xuyên mua quà tặng bà, còn đích thân mang đến, lại hay mời bà đến nhà dùng bữa. Nhờ có Ôn Ôn, quan hệ giữa Lâm Huệ Cẩm và Ninh Lăng Trần cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
“Lại đây nào, Ôn Ôn.”
Lâm Huệ Cẩm mỉm cười vẫy tay, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Bà ôm lấy Bùi Ôn Ôn, dịu dàng nói: “Bây giờ con đã m.a.n.g t.h.a.i rồi, đám cưới phải tổ chức sớm hơn thôi.”
“Đúng đó, chúng tôi cũng nói là tháng mười thì muộn quá. Đến lúc đó Ôn Ôn đã m.a.n.g t.h.a.i gần 6 tháng, mặc váy cưới sẽ không đẹp.”
Chu Văn Tú góp lời.
Lâm Huệ Cẩm cười nói: “Vậy chúng ta chọn ngày lại nhé. Đầu tháng tám là vừa đẹp, lúc đó Ôn Ôn mới m.a.n.g t.h.a.i 3 tháng, bụng vẫn chưa lộ, mặc váy cưới sẽ không bị ảnh hưởng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đã ấn định ngày rồi, những chuyện khác không thành vấn đề. Địa điểm cưới, khách sạn, thiệp mời, váy cưới, tất cả tôi sẽ lo liệu. Hai người cứ yên tâm đi, tôi sẽ làm cho buổi lễ này không khác gì cái sẽ tổ chức vào tháng mười.”
“Thật tốt quá. Có Huệ Cẩm ở đây, chúng tôi chẳng cần bận tâm gì cả.”
Chu Văn Tú cười vui vẻ.
Lâm Huệ Cẩm là một nhà thiết kế nổi tiếng toàn cầu, các mối quan hệ trong ngành cưới hỏi cũng là một phần trong mạng lưới của bà.
“Về váy cưới của Ôn Ôn, tôi đã nhờ Phù An Na thiết kế riêng. Phong cách của Phù An Na rất hợp với Ôn Ôn.”
Bùi Ôn Ôn cười ngọt ngào, gật đầu. Cô ấy khoác tay Lâm Huệ Cẩm, tựa đầu vào vai bà.
Lâm Huệ Cẩm, người thường ngày luôn lạnh lùng kiêu ngạo, khi đối mặt với sự làm nũng của Bùi Ôn Ôn lại giống như một người mẹ đầy yêu thương.
Bùi Ôn Ôn đã mang thai.
Buổi tối, Ninh Noãn Noãn và Lục Yến được bố mẹ chồng gọi về nhà họ Lục. Hai người ngồi ngay ngắn, đối diện với Lâm Văn Hoa và chồng bà.
“Noãn Noãn, chúc mừng con. Chị dâu con m.a.n.g t.h.a.i rồi.”
Lâm Văn Hoa nói một cách điềm đạm.
Ninh Noãn Noãn cảm giác bầu không khí có chút kỳ lạ. Cô đặt hai tay trên đầu gối, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc trả lời: “Con cảm ơn mẹ. Đúng là nhờ chủ nghĩa xã hội tốt đẹp.”
Lục Yến nhịn cười muốn đau cả bụng.
Ninh Noãn Noãn cũng chỉ biết cười gượng.
Lâm Văn Hoa gật đầu: “Chủ nghĩa xã hội đương nhiên là tốt, nhưng hai đứa lại không tốt chút nào.”
Ninh Noãn Noãn đầy dấu chấm hỏi trong đầu, nhưng cô là đứa con ngoan của các bậc trưởng bối, tuyệt đối không dám cãi lại.
Lâm Văn Hoa nói: “Lục Yến, Lăng Trần mới vừa nhận giấy kết hôn một tháng mà người ta đã có tin vui rồi. Còn con, có vấn đề gì không đấy?”
Phụt-
Ninh Noãn Noãn vội lấy tay che miệng, suýt chút nữa thì cười phá lên!
Lục Yến thản nhiên rút từ trong túi ra một tờ giấy khám sức khỏe, đưa qua: “Cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, tinh trùng cực kỳ sung mãn.”
Ninh Noãn Noãn trợn tròn mắt: “...”
Mẹ kiếp!
Anh thật sự mang theo thứ này bên người sao!
Lâm Văn Hoa liếc qua tờ giấy, ánh mắt lập tức sắc bén: “Đã khỏe mạnh như vậy, thế thì chỉ có một lý do - hai đứa ham hưởng thụ, căn bản là không muốn sinh con đúng không? Một năm rồi mà chưa dính, chẳng lẽ hai đứa lấy b.a.o c.a.o s.u gấp bánh kếp à?”