Lục Yến mở mắt, trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu như Ninh Noãn Noãn thật sự không thể sinh con thì đành phải nhờ đến bố mẹ anh vậy, bố mẹ anh có trữ tinh trứng, nếu không được thì nhận một bé trai, bé gái nuôi cũng không sao, đều được cả.
Lục Yến nghĩ thoáng như vậy.
Vào thứ sáu, Ninh Noãn Noãn lén xin nghỉ buổi chiều, cô đội mũ và đeo khẩu trang rón rén đến bệnh viện thành phố kiểm tra.
“Đó chẳng phải là Ninh Noãn Noãn sao?”
Ninh Noãn Noãn vừa ra khỏi thang máy, cô không biết phía sau là Khương Nhược Linh.
Khương Nhược Linh vội vàng đi theo Ninh Noãn Noãn, nhìn thấy cô vào khoa sản, Khương Nhược Linh trốn ở xa, đứng đợi một lúc. Khi thấy Ninh Noãn Noãn vào phòng khám, bà ta bèn đi qua nghe lén, nghe thấy Ninh Noãn Noãn đang hỏi về vấn đề vô sinh.
Khương Nhược Linh kích động, thấy có y tá đến liền vội vã bỏ đi.
Ninh Noãn Noãn không thể có con!
Khương Nhược Linh vừa xuống lầu đã gọi điện cho Ninh Điềm Điềm: “Điềm Điềm, con biết mẹ vừa gặp ai không?”
Tối hôm đó, Lục Yến tan ca về nhà, anh thấy Ninh Noãn Noãn ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt thất thần, không thèm để ý đến anh.
“Sao vậy?”
Lục Yến tiến lại hỏi.
Ninh Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tuyệt vọng trống rỗng, làm Lục Yến giật mình: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chiều nay em đã đi bệnh viện kiểm tra rồi.”
Ninh Noãn Noãn nghẹn ngào, cô có chút không thể nói ra lời: “Kết quả... em thật sự không thể có con, em... em bị phát triển bất thường từ khi sinh ra, buồng trứng phát triển không đầy đủ, ngay cả thụ tinh ống nghiệm cũng không thể làm được, em... em…”
Ninh Noãn Noãn không thể nói tiếp, cô ôm mặt rồi cúi người xuống khóc.
Lục Yến đột ngột nhắm chặt mắt lại, cú sốc này đối với anh không khác gì trời sập xuống, anh đã mong muốn có một đứa con với Ninh Noãn Noãn biết bao!
Lục Yến ngồi xuống ôm chặt Ninh Noãn Noãn: “Không sao đâu, chúng ta tìm cách chữa, chữa không được thì thôi.”
“Lục Yến, chúng ta ly hôn đi.”
Ninh Noãn Noãn che mặt khóc nức nở.
“Đừng nói bậy.”
Lục Yến ôm chặt Ninh Noãn Noãn hơn: “Chuyện này đâu nghiêm trọng đến vậy, đâu phải trời sập xuống.”
Ninh Noãn Noãn che mặt, vai run lên, rồi đột nhiên phá lên cười ha ha ha. Lục Yến ngây người một lát rồi mới phản ứng lại, anh tức giận vỗ vào m.ô.n.g Ninh Noãn Noãn: “Em đùa với anh à!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ninh Noãn Noãn lấy tờ kết quả kiểm tra từ trong túi ra rồi đặt lên bàn, cô ngẩng cao đầu, hai tay chống hông!
“Anh yêu! Em có một tin cực kỳ tốt cho anh đây! Em - đang - mang - thai.”
Ninh Noãn Noãn kéo dài âm điệu, nói lớn tiếng!
Cái dáng vẻ đó thật là kiêu căng!
Lục Yến mở trừng mắt, anh ngây ra, cầm tờ kết quả nói: “Đừng đùa nữa, hết chuyện này đến chuyện khác.”
“Chuyện gì cơ? Em thật sự có thai đấy! Em đã đi kiểm tra ở bệnh viện rồi!”
Ninh Noãn Noãn hếch miệng lên: “Lúc đầu em định đi kiểm tra vô sinh, nhưng giờ em vẫn chưa có thai mà, em cũng không vội, các người mới vội. Sau đó bác sĩ y học cổ truyền ở bệnh viện bắt mạch cho em rồi bảo em có thai, lúc đó em không dám tin, rồi bác sĩ bảo em vào khoa sản kiểm tra, em kiểm tra rồi, đúng là có thai!”
Lục Yến cẩn thận nhìn tờ kết quả xét nghiệm.
Trên đó viết.
Mang thai < 6 tuần.
Lục Yến kích động, anh quăng tờ báo cáo ra rồi ôm chầm lấy Ninh Noãn Noãn, xoay một vòng!
Ninh Noãn Noãn cũng vui mừng khôn xiết, vài ngày trước cô còn lo lắng không ngủ được, giờ thì vui sướng vô cùng~
Lục Yến vội vã gọi điện cho mẹ anh để báo tin vui này!
“Thật sao?”
Có thể tưởng tượng được bố mẹ Lục Yến vui mừng đến mức nào! Họ chỉ có duy nhất một đứa con trai, đương nhiên mong muốn có cháu sớm để bế cháu trai cháu gái!
“Ôi trời ơi, con ngoan, thật tốt quá!”
Ninh Noãn Noãn và Lục Yến về đến nhà, Lâm Văn Hoa vội vàng chạy ra đón, ôm lấy Ninh Noãn Noãn, vui mừng không thể tả.
Ninh Noãn Noãn đưa tờ báo cáo kiểm tra của mình cho Lâm Văn Hoa xem, thật ra thì một tờ báo cáo khám có gì đặc biệt đâu, nhưng cả nhà ai nấy đều vui mừng, cứ cầm tờ giấy mỏng ấy mà nghiên cứu không ngừng.
“Nhanh gọi điện báo tin cho anh trai con đi.”
Lâm Văn Hoa nói, Ninh Noãn Noãn vội vàng gật đầu, gọi điện cho anh trai: “Anh à! Em có một tin không may muốn nói cho anh biết.”
“Chuyện gì vậy?”
Ninh Lăng Trần bị giọng điệu nặng nề của Ninh Noãn Noãn làm cho tim giật thót, Ninh Noãn Noãn còn đang trêu đùa, che miệng giả vờ khóc: “Hôm nay em đi kiểm tra rồi, em không thể có con, Lục Yến muốn ly hôn với em.”
Lục Yến ở phía sau lườm một cái rồi bước tới giật lấy điện thoại của Ninh Noãn Noãn, nói: “Anh, đừng để ý đến cô ấy, cô ấy đang đóng kịch đấy, Noãn Noãn m.a.n.g t.h.a.i rồi, chiều nay vừa đi kiểm tra ở bệnh viện.”
“Ninh Noãn Noãn -”