Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 151:



Nhưng cô suy nghĩ lại, rồi chợt thấy nhẹ nhõm. Ừ thì, từ lúc cô m.a.n.g t.h.a.i đến giờ đã một năm không gần gũi với Lục Yến. Đàn ông mà, ai chẳng có lúc huyết khí phương cương. Ninh Noãn Noãn tự nhủ mình hiểu được.

 

Cô vò tóc một chút, suy nghĩ: Lục Yến gần đây chăm con vất vả, liệu cô có nên trang điểm, làm đẹp một chút rồi ngủ với anh để thưởng cho anh, giúp anh có thêm động lực chăm con không?

 

Nghĩ đến đó, lòng cô xao xuyến; cô không để ý Lục Yến đã thức dậy từ lúc nào.

 

Lục Yến nhìn chằm chằm vào Ninh Noãn Noãn, quan sát từng biểu cảm của cô.

 

Ninh Noãn Noãn không tỏ ra ghét ngủ chung chăn với anh, cũng không có vẻ muốn thay lòng hay trốn tránh anh.

 

Lục Yến mỉm cười, yên tâm.

 

Quả nhiên anh có thể sưởi ấm trái tim Ninh Noãn Noãn.

 

C.h.ế.t tiệt, cười dâm đãng thế này, quả nhiên là vậy, anh thèm lắm đây mà. Ninh Noãn Noãn nhìn là hiểu ngay.

 

Buổi tối, khi Lục Yến tan làm, anh về nhà trước để xem các con.

 

“Để bé ở nhà bố mẹ, con về trước đi, không biết Noãn Noãn lại đang bày trò gì.”

 

Lâm Văn Hoa cười nói; Ninh Noãn Noãn tinh nghịch, suốt ngày thích bày trò, Lâm Văn Hoa sớm đã quen.

 

Không biết lần này lại đang làm trò gì.

 

Lục Yến cũng cười, anh ở lại với hai đứa bé một lúc rồi mới về nhà, nhưng khi về đến nhà, anh thấy sân không bật đèn.

 

Sao không thấy Ninh Noãn Noãn ở nhà nhỉ?

 

Lục Yến nheo mắt, cảm thấy không vui; không lẽ cô lại trốn đi nghe nhạc Từ Viễn Châu nữa sao?

 

Tháng mười hai năm ngoái Từ Viễn Châu thắng kiện ly hôn với Tống Văn Sương rồi vào giới giải trí làm ca sĩ; không biết Từ Viễn Châu có vận may gì mà ngay khi mới ra mắt, ca khúc “Em là ánh sao đã mất của anh” nổi khắp nơi, đứng đầu bảng tìm kiếm liên tục nửa năm!

 

Ai cũng biết “Em là ánh sao đã mất của anh” viết về ai; Lục Yến làm sao không khó chịu?

 

Cậu nói đã trải qua nhiều mối tình, lại ly hôn, giờ còn viết nhạc nhớ vợ người khác, có thấy ghê tởm không?

 

Đó là những lời Lục Yến than vãn với Đỗ Tân Hải.

 

Lúc đó Đỗ Tân Hải đang hút thuốc, vẻ mặt u uất.

 

“Tôi cảm thấy cậu đang mỉa mai tôi đấy.”

 

Điều đáng ghét là Ninh Noãn Noãn lại rất thích bài hát của Từ Viễn Châu; cô còn vô cùng tự hào mình là “ánh sao đã mất” trong bài hát đó. Lục Yến ghen đến nỗi nửa năm trôi qua anh vẫn còn cay cú!

 

Lục Yến đẩy cửa bước vào, đột nhiên thứ gì đó rơi xuống làm anh hoảng hốt; theo bản năng đưa tay đỡ lấy—

 

Là một hộp bao cao su.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Anh...

 

“Anh về rồi à?”

 

Trong phòng không bật đèn, chỉ có nến tỏa ánh vàng ấm áp. Ánh sáng dịu dàng rất đẹp, Ninh Noãn Noãn mặc chiếc váy đỏ mỏng hai dây, tóc dài xõa vai, khuôn mặt rạng như hoa hồng. Cô dựa vào bàn nhìn Lục Yến, đôi mắt xinh như trái nho ánh lên vẻ ngây thơ trong sáng.

 

“Em đã chuẩn bị...”

 

Ninh Noãn Noãn vừa định nói thì Lục Yến đã tiến đến, nhanh chóng ôm cô vào lòng, hôn thẳng lên môi.

 

“Ưm—”

 

Ninh Noãn Noãn giằng co nhẹ rồi vòng tay ôm lấy cổ Lục Yến.

 

Chiếc váy đỏ vừa mặc chưa đầy mười phút đã bị lột ra.

 

Ninh Noãn Noãn bị ném lên sofa!

 

“Tiểu biệt thắng tân hôn” — đã 13 tháng, Lục Yến không còn là “tân hôn” nữa.

 

Một chút xa cách sẽ mang lại cảm xúc mãnh liệt hơn cả đêm tân hôn.

 

Lục Yến như phát điên.

 

“Ninh Noãn Noãn, em thật sự yêu anh rồi chứ?”

 

Trong lúc hưng phấn, Lục Yến c.ắ.n nhẹ vai Ninh Noãn Noãn hỏi.

 

Ninh Noãn Noãn ậm ừ đáp lại.

 

Hình như đã lâu cô không còn kháng cự khi Lục Yến đối xử tốt với cô.

 

Hình như cô... đã trở nên bình thường rồi?

 

Ninh Noãn Noãn mơ hồ nghĩ.

 

Cô cũng không biết nữa ~

 

Dù sao hiện tại cô không ghét anh.

 

Mà nếu mãi mãi như thế này...

 

Hình như cũng không đến nỗi nào.

 

Hình như cũng tốt đấy chứ ~

 

Hết truyện.