Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 20:



“Xin lỗi.”

 

Ninh Trác Trí khách sáo nói một câu.

 

Noãn Noãn làm động tác “ông mời đi”, vẻ mặt đối diện bố ruột chẳng khác nào đối diện khách hàng.

 

“Bố, hôm nay tìm con có chuyện gì vậy?”

 

Ninh Noãn Noãn thừa biết, người bố vô tình này không đời nào vô duyên vô cớ mời cô đi ăn, chắc chắn là có chuyện muốn nhờ vả.

 

“Có phải mẹ con đã nói gì với con rồi không?”

 

Ninh Trác Trí nhắc đến Lâm Huệ Cẩm với vẻ mặt đầy chán ghét.

 

Ninh Noãn Noãn chẳng hiểu vì sao ông lại ghét mẹ ruột của cô đến vậy. Nếu mẹ cô ngoại tình, đội mũ xanh lên đầu ông, cô còn có thể hiểu được, nhưng mẹ cô luôn đứng đắn, thủy chung, hoàn toàn không động chạm gì đến ông, thật khó hiểu.

 

“Nói gì cơ?”

 

“Thật ra, chuyện gặp mặt Lục Yến vốn dĩ là để sắp xếp cho em gái con, Ninh Điềm Điềm. Nhưng mẹ con lại muốn tranh giành với bố, nên đã sắp xếp cho con đi gặp Lục Yến trước.”

 

Kết quả là, không ngờ lại thành công, Lục Yến vốn nổi tiếng kén chọn, vậy mà chỉ vừa gặp đã nhìn trúng Ninh Noãn Noãn.

 

“Mẹ con không phải vì thương yêu con mà sắp xếp cuộc gặp với Lục Yến đâu, bà ấy chỉ vì muốn tranh giành với bố thôi. Từ trước đến giờ bà ấy vẫn vậy.”

 

Ninh Trác Trí cười nhạt.

 

“Không đâu, con cảm thấy mẹ rất thương con mà. Lục Yến tốt như thế, mẹ giới thiệu một người xuất sắc như vậy cho con, làm sao mà lại không thương con được chứ?”

 

Ninh Noãn Noãn không cho là vậy.

 

“Bà ấy chỉ là muốn đối đầu với bố. Bao nhiêu năm nay bà ấy đã quan tâm gì đến con chưa? Bà ấy có làm tròn trách nhiệm của một người mẹ không?”

 

Ninh Noãn Noãn chống cằm mỉm cười: “Nhưng mẹ không có con riêng, mẹ chỉ có con và anh trai. Tài sản của mẹ sau này cũng sẽ để lại cho hai anh em con. Con cảm thấy mẹ rất thương chúng con đấy chứ.”

 

Nghe thấy câu này, sắc mặt của Ninh Trác Trí hơi thay đổi, chẳng nói được gì thêm.

 

Noãn Noãn cười thầm trong lòng. Thì ra bữa cơm hôm nay bố cô mời chỉ là để chia rẽ cô và mẹ thôi sao?

 

Cô nào có ngốc đến thế.

 

Ninh Trác Trí đã sống cùng người phụ nữ kia và có thêm con riêng. Sau này, nếu tài sản của ông để lại cho hai anh em cô được một phần mười thì đã là may mắn rồi.

 

Nhưng mẹ cô lại khác, dù có lạnh nhạt với hai anh em họ thế nào, mẹ cô vẫn không có tình nhân, không có con riêng. Tài sản của mẹ cô chắc chắn sẽ để lại trọn vẹn cho hai anh em họ, mà có tiền thì mới là tình yêu đích thực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tiếp sau đó, Ninh Trác Trí cũng ít nói hẳn.

 

Dù sao hai bố con họ cũng chẳng có tình cảm sâu sắc gì với nhau, càng không có chuyện để nói.

 

“Bố, con sắp kết hôn rồi, bố cũng phải chuẩn bị cho con ít của hồi môn chứ nhỉ? Dù gì con cũng là con ruột của bố mà, bố không chuẩn bị gì cho con, người ta đồn ra ngoài sẽ không hay đâu. Đến lúc đó cũng sẽ ảnh hưởng không tốt cho việc tìm đối tượng mai mối của Ninh Điềm Điềm đó.”

 

Ninh Noãn Noãn chủ động gợi chuyện, nói thẳng muốn tiền.

 

Tự trọng hay sĩ diện, Ninh Noãn Noãn chẳng ngu gì mà giữ lại, chẳng lẽ lại để tiền đó cho người phụ nữ kia với mấy đứa con riêng? Còn hơn là chẳng được gì, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

 

Ninh Trác Trí mỉm cười.

 

“Đương nhiên, bố sẽ chuẩn bị của hồi môn cho con rồi.”

 

Dù sao đi nữa, Ninh Noãn Noãn cũng là con ruột của ông, Ninh Trác Trí không đến nỗi keo kiệt đến mức không chuẩn bị gì, nếu không cũng chẳng ra thể thống gì trong mắt người ngoài.

 

“Cảm ơn bố~”

 

Ninh Noãn Noãn cười tươi ngọt ngào.

 

Nhìn khuôn mặt xinh xắn như búp bê của con gái, trái tim Ninh Trác Trí chợt rung động. Lần đầu tiên ông cảm nhận được chút tình cảm của một người bố, có chút mềm lòng, tự dưng nảy sinh vài phần thương yêu chưa từng có.

 

“Bố, hôm tổ chức đám cưới, bố sẽ dẫn con vào lễ đường chứ?”

 

Ninh Noãn Noãn bỗng nhiên hỏi.

 

Ninh Trác Trí sững lại: “Đương nhiên rồi, bố là bố của con mà.”

 

Ninh Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười ngọt ngào.

 

“Con chỉ sợ bố không muốn thôi…”

 

Nhìn vẻ mặt vừa tủi thân vừa nhẹ nhõm của con gái, trong lòng Ninh Trác Trí bỗng dâng lên cảm giác áy náy. Ông dịu giọng: “Sao bố lại không muốn chứ? Con là con gái của bố, dù có chuyện gì xảy ra, ngày cưới của con, bố nhất định sẽ dắt con vào lễ đường.”

 

“Vâng ạ.”

 

Quá tốt rồi, Ninh Noãn Noãn cười ngọt ngào, trong lòng đắc ý. Cô đúng là không hổ danh bậc thầy diễn xuất. Cô quan sát biểu cảm của bố ruột mình và nhận thấy mình đã nắm được vài phần rồi. Hừm, cô đâu có ngốc, phải lấy lòng ông để xin thêm của hồi môn mới được.

 

“Lục Yến, sao anh lại ở đây?”

 

Sau khi tạm biệt bố ruột, Ninh Noãn Noãn trở về nhà thì bất ngờ thấy chồng mới cưới của mình đang trò chuyện vui vẻ với anh trai trong phòng khách. Ninh Noãn Noãn thoáng căng thẳng trong một chốc, sợ anh trai mình nói hăng quá sẽ lỡ tay làm lộ hết bản tính thật của cô.