Cặp Đôi Hai Mặt

Chương 22:



Ninh Noãn Noãn ngước lên, nhìn chiều cao 1m87 của Lục Yến, cao hơn cô gần cả cái đầu, càng nghĩ càng thấy căng thẳng...

 

“Vào nhà thôi.”

 

“…”

 

Vào nhà, Lục Yến một tay xách vali của Ninh Noãn Noãn, tay kia nắm lấy tay cô dẫn lên lầu.

 

C.h.ế.t thật! Giữa ban ngày ban mặt mà kéo cô lên lầu làm gì? Chẳng lẽ anh định... “hành sự” với cô giữa ban ngày ban mặt sao?

 

Ninh Noãn Noãn mở to đôi mắt long lanh như quả nho, tim đập thình thịch.

 

“Em sẽ ở phòng này.”

 

Lục Yến mở cửa phòng khách dẫn Ninh Noãn Noãn vào.

 

Vào phòng, Ninh Noãn Noãn nhìn quanh cách bày trí bên trong mà ngạc nhiên đến sững sờ, vì căn phòng này giống hệt phòng ngủ ở nhà cô, từ giường, đèn bàn, tủ, ghế sô pha, thậm chí cả con thú bông trên giường cũng y hệt!

 

Sao có thể như vậy, anh lén chuyển đồ trong phòng cô qua đây à?

 

Không đúng, Ninh Noãn Noãn nhớ lại lúc trước khi dọn đồ, mọi thứ trong phòng cô vẫn còn nguyên mà.

 

“Sợ em không quen, anh đã cố gắng tái hiện lại bày trí trong phòng ngủ của em.”

 

Lục Yến mỉm cười nói.

 

Ninh Noãn Noãn bước lên vài bước, nhìn kỹ cách bài trí trong phòng, đôi mắt bỗng cay xè như vừa bị nhỏ giấm vào, khiến cô thấy muốn khóc.

 

“Thật ra… cũng không cần phải làm vậy đâu…”

 

Lục Yến đến gần ôm lấy cô.

 

Anh thật dịu dàng.

 

“Từ nhỏ em đã sống cùng anh trai, anh sợ lần đầu em rời nhà đến một nơi xa lạ sẽ cảm thấy không quen. Nếu nhớ anh ấy thì cứ về ở vài ngày, lúc nào cũng được.”

 

Anh… còn tốt hơn cô tưởng nhiều…

 

Ninh Noãn Noãn không kìm được, ôm chầm lấy eo của Lục Yến.

 

“Cảm ơn anh…”

 

Câu cảm ơn này cô thực sự nói từ đáy lòng, bởi cô thật sự thấy xúc động trước sự quan tâm của anh.

 

“Noãn Noãn, em đừng sợ, chỉ là từ nay sẽ có thêm một người yêu thương em nữa thôi.” Lục Yến nhẹ nhàng xoa đầu cô và thì thầm.

 

“Vâng…”

 

Ninh Noãn Noãn mím môi, mắt ngấn lệ gật đầu.

 

[Anh à, Lục Yến thật là tốt.]

 

Cô chụp vài bức ảnh phòng ngủ gửi cho anh trai, rồi gửi thêm một tấm selfie với đôi mắt ngấn nước và khuôn mặt đầy cảm động.

 

Ngay lập tức, Ninh Lăng Trần gọi video tới.

 

“Anh, anh nhìn đi, phòng này giống hệt phòng ngủ ở nhà mình, anh nhìn xem, cả con thú bông của em cũng có, không biết anh ấy tìm ở đâu được, giỏi thật!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ninh Noãn Noãn cầm điện thoại quay khắp phòng cho anh trai xem, không giấu được vẻ thích thú.

 

“… Ừm, cậu ấy đúng là rất chu đáo với em.”

 

Ninh Lăng Trần ở nhà cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nếu ở không quen thì cứ gọi cho anh, nhưng phải nhẫn nhịn một chút, đừng có mỗi lần không vui là chạy về nhà, như thế không công bằng với Lục Yến đâu.”

 

“Biết rồi mà ~”

 

“Lục Yến là người rất hiếm có trong giới này, người ta có nhân cách tốt, Noãn Noãn, cậu ấy không phải là Từ Viễn Châu, em phải đối xử nghiêm túc với cậu ấy, hiểu chưa?”

 

“Vâng!”

 

Ninh Noãn Noãn gật đầu mạnh.

 

Cô nhất định sẽ cực kỳ nghiêm túc, cô đã định đóng vai cô vợ ngoan ngoãn cả đời rồi ~

 

Dù Lục Yến sống một mình trong biệt thự, nhưng anh và bố mẹ vẫn ở cùng một khu. Tất cả việc dạy dỗ trong nhà đều do bảo mẫu Lưu ở nhà họ Lục sắp xếp, trước đây đa phần Lục Yến đều qua bên bố mẹ ăn cơm.

 

Hôm nay là ngày đầu tiên Ninh Noãn Noãn chuyển đến, nên tối đó cô ăn bữa tối ở nhà họ Lục.

 

“…”

 

Nhìn thấy bàn ăn toàn món chay, sắc mặt Ninh Noãn Noãn thoáng cái biến đổi, suýt chút nữa không giữ nổi bình tĩnh.

 

Cô nghi ngờ rằng nhà họ Lục là tín đồ Phật giáo, sao mà toàn đồ chay thế này!

 

Bà Lục mỉm cười dịu dàng.

 

“Noãn Noãn, Lục Yến nói con thích ăn đồ thanh đạm, thật trùng hợp, cả nhà mẹ cũng đều ăn nhạt. Đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa, nào, nếm thử xem, món canh sườn hầm củ mài này là mẹ tự tay nấu đó.”

 

Bà Lục thân mật múc một bát canh đặt vào tay Ninh Noãn Noãn, cô vội vàng đón lấy bằng hai tay.

 

“Ngon quá, không ngờ tay nghề của mẹ lại tuyệt như vậy. Con từng ăn món này ở Giang Cảnh Các nhưng không được thơm như mẹ nấu.”

 

Ninh Noãn Noãn uống một hớp canh, tấm tắc khen ngợi.

 

Trong lòng:

 

[Trời ạ, món canh gì thế này, chẳng có vị gì hết, đến muối cũng chưa bỏ vào chắc, đây là canh sao, đây là nước lọc thì đúng hơn. Uống canh này chẳng khác gì uống t.h.u.ố.c ấy.]

 

Ninh Noãn Noãn là người kiên cường, cô cố gắng uống bát canh nhạt nhẽo đó với biểu cảm như đang thưởng thức món ăn năm sao vậy.

 

“Ngon nhỉ?”

 

Thấy Ninh Noãn Noãn đã uống xong, Lục Yến tiện tay đưa bát canh của mình cho cô.

 

Ninh Noãn Noãn: “…”

 

Cô muốn ly hôn, thật đó!

 

Canh của bà Lục chỉ đủ mỗi người một bát, Ninh Noãn Noãn đành nhắm mắt uống hết bát thứ hai dưới ánh mắt mong chờ nhiệt tình của mọi người xung quanh.

 

Lục Yến ngồi bên cạnh nhướng mày, vẻ mặt còn tươi vui, thoải mái hơn khi nãy.

 

Uống xong canh, Ninh Noãn Noãn nói là no rồi, ngoan ngoãn gắp một miếng nhỏ món khác. Nhìn cô rất mảnh mai, ai cũng thấy cô chắc chắn là người ăn ít uống ít. Bà Lục cũng không ép cô ăn thêm.