Ninh Noãn Noãn lo lắng không yên, định gọi cho Tống Văn Quân, nhưng khi cầm điện thoại lên cô lại do dự. Cô nhớ đến vẻ đau đớn xé lòng của Tống Văn Sương ban nãy, bỗng nhiên cô không chắc mình làm vậy có đúng hay không.
Cuối cùng Ninh Noãn Noãn vẫn gọi, nhưng Tống Văn Quân có vẻ đang bận nên không nghe máy. Ninh Noãn Noãn đành tự nhủ để mai gọi lại vậy.
-
“Sao em lại ở đây?”
Đã gần nửa đêm, Từ Viễn Châu uống hơi say, vừa từ chỗ bạn về thì nhìn thấy Tống Văn Sương đang ngồi trước cửa nhà mình.
Tống Văn Sương mắt đỏ hoe, từ từ đứng dậy.
Từ Viễn Châu gọi cô ấy vào nhà, rồi cúi xuống lấy một đôi dép cho cô ấy, Tống Văn Sương xúc động đến mức suýt khóc.
“Đã mấy ngày rồi em không nhắn tin cho anh.”
Từ Viễn Châu buột miệng nói.
Trước đây, Tống Văn Sương ngày nào cũng gửi vài tin nhắn cho anh ta, lúc thì kể chuyện cười, khi thì những câu nói vu vơ.
Nghe anh ta nói vậy, lòng Tống Văn Sương vừa ngọt ngào vừa đau khổ. Cô ấy nghĩ, không ngờ anh ấy lại để ý việc mấy ngày rồi mình không nhắn tin cho anh ấy, lẽ nào anh ấy cũng có chút tình cảm với mình?
“Em ngồi thoải mái.”
Từ Viễn Châu rót một ly nước mang qua cho cô ấy rồi ngồi xuống đối diện, theo thói quen rút ra một điếu thuốc.
Trong lúc bật lửa, Từ Viễn Châu do dự một chút, nhớ ra rằng người đang ngồi đối diện không phải là Ninh Noãn Noãn, nên anh ta cau mày.
Ninh Noãn Noãn rất ghét mùi t.h.u.ố.c lá, cô thấy mùi đó rất khó chịu, vì vậy trước mặt cô, anh ta chưa bao giờ hút thuốc. Trên người anh ta lúc nào cũng có một hộp kẹo cao su để nhai, nhằm che bớt mùi thuốc.
Ninh Noãn Noãn…
Mỗi khi cái tên ấy thoáng qua trong đầu, lòng Từ Viễn Châu lại nhói đau.
“Ninh Noãn Noãn, cô ấy dạo này sống thế nào?”
Từ Viễn Châu vừa hút t.h.u.ố.c vừa cúi đầu hỏi.
Nụ cười ngọt ngào trên gương mặt Tống Văn Sương bỗng chốc tan biến. Thì ra anh gọi cô ấy vào chỉ để hỏi về Ninh Noãn Noãn thôi sao?
“Lục Yến đối xử với cô ấy có tốt không?”
“…”
Tống Văn Sương nghẹn lời, tim cô ấy đau nhói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy cô ấy không trả lời, Từ Viễn Châu đột nhiên nóng ruột: “Lẽ nào tên họ Lục đó không đối xử tốt với cô ấy? Nếu vậy, anh sẽ đến giành lại cô ấy!”
“Từ Viễn Châu, anh đúng là đồ ngốc!”
Tống Văn Sương không kiềm chế được nữa, hét lớn: “Ninh Noãn Noãn chưa bao giờ thích anh, dù chỉ một chút! Cậu ấy không hề ngoan ngoãn như anh nghĩ! Trước mặt anh cậu ấy chỉ đang giả vờ, cậu ấy chỉ vì thấy anh đẹp trai nên mới chơi đùa với anh thôi!”
“Em không sao chứ?”
Thấy Tống Văn Sương kích động như vậy, nghe cô ấy nói về Ninh Noãn Noãn với giọng điệu ấy, Từ Viễn Châu chỉ thấy cô ấy thật kỳ lạ, anh ta không tin một lời nào.
“Là do anh không xứng với cô ấy.”
Từ Viễn Châu đột nhiên mắt đỏ hoe, ngay cả t.h.u.ố.c cũng không hút nổi nữa, cúi đầu nói khẽ: “Cô ấy giỏi như vậy, lại xinh đẹp, còn là thiên tài, làm sao anh có thể xứng với cô ấy chứ.”
Từ Viễn Châu cảm thấy tự ti. Anh ta không dám đi giành lại Ninh Noãn Noãn. Ngày đó, khi anh ta gọi điện để nói xấu cô với Lục Yến, đến giờ anh ta vẫn cảm thấy hổ thẹn, chẳng còn can đảm gặp lại cô, chỉ vì tự ti.
“Tên Lục Yến đó rất tốt, chỉ có người như anh ta mới xứng với cô ấy.” Từ Viễn Châu rít mạnh một hơi thuốc, giọng nói khàn khàn như ngâm trong nước mắt.
“Nhưng anh vẫn nhớ cô ấy, vẫn rất đau lòng.”
Từ Viễn Châu cúi đầu, tay ôm trán, vai khẽ rung lên, anh ta bật khóc.
Tống Văn Sương cũng khóc. Cô ấy khóc vì tuyệt vọng. Cô ấy biết Từ Viễn Châu nói đúng. Ninh Noãn Noãn quả thật rất giỏi, rất xinh đẹp, từ nhỏ đã có IQ cao ngất, là một thiên tài, lại còn làm việc trong viện nghiên cứu của Đại học A.
Tống Văn Sương hiểu rõ mình mãi mãi không thể vượt qua Ninh Noãn Noãn, nhất là trong lòng Từ Viễn Châu, nên cô ấy thấy tuyệt vọng.
“Em có muốn uống chút rượu không?”
Từ Viễn Châu bất ngờ đứng dậy, đi tới tủ lạnh lấy vài chai bia, thêm rượu vang, cả rượu trắng, rồi lấy hai cái ly ra, vừa hút t.h.u.ố.c vừa tự rót rượu cho mình.
Anh ta đang đau khổ, ngoài việc uống rượu say để tê liệt chính mình, anh ta không nghĩ ra cách nào khác để giải tỏa nỗi đau này.
Từ Viễn Châu uống say rồi.
Trước khi về nhà, anh ta đã uống không ít, giờ lại uống thêm cả bia, rượu vang và rượu trắng, khiến đôi mắt anh ta ngây dại, mờ mịt.
Tống Văn Sương dìu Từ Viễn Châu vào trong, nhưng vừa lên giường, Từ Viễn Châu đã đột nhiên ôm lấy cổ cô ấy, giữ chặt không buông.
“Noãn Noãn… Noãn Noãn…”
Từ Viễn Châu muốn hôn cô ấy, nhưng khi gần đến thì nhìn rõ gương mặt của Tống Văn Sương, một gương mặt bình thường, không phải là Ninh Noãn Noãn. Ninh Noãn Noãn xinh đẹp và tinh xảo như búp bê.
Từ Viễn Châu bỗng thấy thất vọng, rồi buông tay, đưa tay che mặt.