Ninh Noãn Noãn lại có súng!
“Tại sao lại chắn đạn cho anh ta! Tại sao!”
Ngồi trong xe, Ninh Noãn Noãn phát điên, điên cuồng đ.ấ.m vào Ninh Lăng Trần, chất vấn anh, mắng anh. Ninh Lăng Trần một tay ôm chặt cô vào lòng, giữ cô thật chặt!
“Anh làm vậy là vì em!”
“Em g.i.ế.c anh ta cũng tức là g.i.ế.c chính mình! Làm sao anh có thể nhìn em g.i.ế.c người rồi bị kết án tử hình chứ!”
Ninh Lăng Trần cũng khóc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh.
Anh không phải vì Cố Phong Diệp, mà là vì Ninh Noãn Noãn. Viên đạn đó b.ắ.n đi, Ninh Noãn Noãn sẽ không còn!
Em gái anh còn nhỏ như vậy, xinh đẹp và tài giỏi như thế, làm sao có thể là tội phạm g.i.ế.c người, làm sao có thể ngồi tù!
Lúc đó thà rằng viên đạn đó b.ắ.n vào người anh, miễn là không c.h.ế.t, Ninh Noãn Noãn sẽ không sao!
Ninh Noãn Noãn bật khóc oà lên!!
“Anh không phải còn tình cảm với Cố Phong Diệp, anh không tự nguyện đến đây, là anh ta lấy em ra đe dọa anh, nếu anh không đến, anh ta sẽ nói với Lục Yến chuyện em đ.â.m anh ta bằng dao, lúc đó em và Lục Yến sẽ kết thúc.”
Cố Phong Diệp có một câu nói đúng, một khi Lục Yến biết chuyện này, Lục Yến chắc chắn sẽ không bao giờ ở bên Ninh Noãn Noãn nữa. Ai lại có thể chấp nhận một người ngủ chung với mình lại có thể cầm d.a.o đ.â.m người như thế!
Bây giờ lại có thêm một lý do nữa.
Giấu s.ú.n.g là hành vi phạm pháp, ít nhất phải chịu án ba năm tù, Cố Phong Diệp chắc chắn sẽ dùng chuyện này để đe dọa anh, chuyện này còn nghiêm trọng hơn việc Ninh Noãn Noãn cầm d.a.o đ.â.m người!
Ninh Lăng Trần ôm chặt Ninh Noãn Noãn, anh đã tuyệt vọng. Anh biết mình không thể chống lại Cố Phong Diệp nữa.
Anh không thể để Ninh Noãn Noãn gặp chuyện.
“Được rồi, đừng nghĩ gì nữa, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Về đến nhà, Ninh Lăng Trần đắp chăn cho Ninh Noãn Noãn, vuốt nhẹ trán cô, mỉm cười dịu dàng.
“Em lại gây chuyện rồi…”
Ninh Noãn Noãn đỏ mắt nói.
Cô biết, hôm nay cô đã gây ra chuyện lớn, Cố Phong Diệp chắc chắn sẽ dùng chuyện này để đe dọa anh trai cô.
“Không sao, em đâu thật sự làm hại ai, nhưng sau này đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa. Nếu lần sau em b.ắ.n người thật thì sao? G.i.ế.c người sẽ phải đi tù đấy, em mới 23 tuổi, nếu bị kết án chung thân thì ít nhất phải ngồi 20 năm, em bảo anh phải làm sao?”
Ninh Lăng Trần không kiềm được, nước mắt tuôn rơi.
“Em ghét anh ta…”
Ninh Noãn Noãn bò đến ôm Ninh Lăng Trần, nước mắt thấm ướt áo sơ mi của anh: “Anh ta bắt nạt anh, em ghét anh ta.”
“Không sao đâu, rồi sẽ có cách thôi…”
Ninh Lăng Trần liên tục dỗ dành Ninh Noãn Noãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giữa đêm khuya, Ninh Noãn Noãn ngồi ôm gối trên giường, gương mặt nhỏ trắng bệch. Cô không ngủ được, đầu óc mệt mỏi nhưng lại tỉnh táo vô cùng.
Đã ba giờ sáng.
Ninh Noãn Noãn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định trở lại.
Cô gọi điện cho Lục Yến.
“Alo…”
Rõ ràng Lục Yến bị cô đ.á.n.h thức, giọng nói còn ngái ngủ, đầy vẻ mệt mỏi.
Ninh Noãn Noãn siết chặt điện thoại trong tay: “Lục Yến, em đã đ.â.m Cố Phong Diệp, đ.â.m hai nhát.”
“…”
Ở bên kia, Lục Yến im lặng hẳn mười giây không nói gì.
Bảy rưỡi sáng, Ninh Noãn Noãn co mình trong chăn, đang ngủ rất say thì bất ngờ bị ai đó lay tỉnh -
“…!”
Thấy người trước mặt là Lục Yến, Ninh Noãn Noãn dụi mắt, cứ ngỡ mình nhìn nhầm, nhưng đúng là Lục Yến thật!
Lục Yến mặc áo khoác gió mỏng, khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, có phần tiều tụy, cằm đã lún phún râu, vốn dĩ anh luôn rất sạch sẽ và tươm tất.
Cuối cùng anh cũng đến rồi, không ngờ lại nhanh đến vậy.
Ninh Noãn Noãn im lặng ngồi dậy từ trong chăn, chờ Lục Yến đề cập đến chuyện chia tay. Cô tôn trọng và cũng hiểu được.
“Em không sao chứ, có bị thương không?”
Lục Yến nhìn cô, đột nhiên vươn tay, không nói thêm lời nào mà bắt đầu cởi cúc áo ngủ của Ninh Noãn Noãn, chỉ trong chớp mắt đã lột sạch đồ của cô.
Gương mặt Ninh Noãn Noãn lập tức đỏ bừng, bị Lục Yến ôm vào lòng vừa nắn vừa nhìn, cơ thể trắng nõn co lại trong xấu hổ, từ từ biến thành màu hồng. Cô không dám động đậy.
“Không bị thương.”
Lục Yến kiểm tra xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Dọa anh một trận, cứ tưởng cô bị thương, may mà không sao.
Anh đang công tác ở thành phố Kinh, lái xe từ thành phố Kinh đến đây ít nhất cũng mất bốn tiếng. Chắc chắn anh đã lập tức lái xe đến ngay khi nhận cuộc gọi của cô đêm qua, vậy mà việc đầu tiên anh quan tâm lại là xem cô có bị thương hay không.
Đôi mắt Ninh Noãn Noãn đỏ hoe, nước mắt suýt trào ra.
“Anh có định ly hôn với em không?”
Ninh Noãn Noãn nhỏ giọng hỏi, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay áo của Lục Yến, ánh mắt đầy nước, như thể nếu Lục Yến bỏ rơi cô, thì nước mắt sẽ vỡ òa nhấn chìm anh.
“Em nói linh tinh gì thế?”
Lục Yến cau mày, trong phòng bật điều hòa hơi thấp, sợ Ninh Noãn Noãn lạnh, Lục Yến kéo chăn quấn quanh cô, chỉ chừa lại một cái đầu nhỏ và một phần bờ vai trắng ngần.