Quả thật, Tống Văn Quân đã không còn lựa chọn nào nữa.
Khi Tống Văn Sương đầy phấn khởi về đến nhà, Tống Văn Quân đang ngồi trong phòng khách, trên tay kẹp điếu thuốc. Gạt tàn thủy tinh đầy những mẩu t.h.u.ố.c lá. Anh ấy không giận dữ quát tháo, cũng chẳng nói lấy một lời.
“Anh…”
Lúc này, Tống Văn Sương có chút chột dạ, không dám bước tới.
Tống Văn Quân ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đầy tơ máu. Anh ấy bất chợt cười khổ, ánh mắt tràn ngập thất vọng, buồn bã đến nguội lạnh.
Vành mắt Tống Văn Sương đỏ hoe, cô ấy không cam tâm bước tới gần.
“Viễn Châu muốn kết hôn với em, nhà họ Từ muốn mời bố mẹ ăn cơm. Anh nhìn xem, anh ấy sẵn sàng chịu trách nhiệm với em. Anh ấy là một người đàn ông tốt, chẳng qua anh có thành kiến với anh ấy thôi!”
Tống Văn Quân cười khẩy.
Anh ấy rít một hơi thuốc, sau đó dùng hai tay ôm mặt, xoa mạnh vài cái. Đúng thật là lòng anh ấy đã lạnh lẽo. Mọi chuyện đến nước này, anh ấy cũng không còn lựa chọn nào khác.
Giờ cả thế giới đều biết em gái anh ấy m.a.n.g t.h.a.i trước khi cưới. Nhà nào môn đăng hộ đối còn muốn con bé nữa? Dù cái thai này có giữ hay không, con bé cũng đã tự mình chặn đứng con đường tiến thân của mình. Những gia đình danh giá, có tiền đồ sẽ không đời nào chấp nhận con bé.
“Vậy thì em cứ kết hôn đi.”
Tống Văn Quân nói, biểu cảm lạnh lùng.
Tống Văn Sương phấn khích, ngồi xổm xuống ôm lấy anh trai, lớn tiếng reo lên: “Anh! Anh đồng ý rồi!”
Tống Văn Quân bật cười, nhưng trong mắt tràn ngập sự chế nhạo: “Là anh đ.á.n.h giá cao em rồi. Cũng đúng, em cũng chỉ có thể lấy loại người như Từ Viễn Châu. Một gia đình có địa vị làm sao có thể để mắt tới em? Em vừa không xinh đẹp, vừa không có tài cán gì. Em không phải là Noãn Noãn. Noãn Noãn xuất sắc, dù con bé có con ngoài giá thú hay từng phá thai, vẫn có đầy người như Lục Yến tranh giành để cưới con bé.”
“Xuất sắc cái quái gì chứ! Cô ta chỉ là một con trà xanh giả tạo!”
Tống Văn Sương không cam tâm, tức tối c.h.ử.i rủa Ninh Noãn Noãn. Từ khi Ninh Noãn Noãn không chịu giúp cô ấy xin xỏ Cố Phong Diệp, trong lòng Tống Văn Sương đã có một cái gai. Cô ấy đầy căm hận Ninh Noãn Noãn!
“Đi mà kết hôn đi.”
Tống Văn Quân lạnh lùng.
…
Tống Văn Sương ngốc nghếch đã kết hôn thật.
Vì một tên rác rưởi, cô ấy tự đào cho mình một cái hố phân, mặc kệ có mười người kéo lại, cô ấy vẫn nhất quyết nhảy xuống.
Nhìn thấy bài đăng trên trang cá nhân của Tống Văn Sương, Ninh Noãn Noãn ngồi ở nhà c.h.ử.i ầm lên, tức đến mức muốn bùng cháy.
Ninh Noãn Noãn lén lút gọi điện cho Tống Văn Quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Con bé muốn kết hôn, anh đã đồng ý. Giờ con bé còn tự tuyên bố với cả thế giới là đã mang thai, anh còn có thể làm gì nữa chứ?”
Trong giọng nói của Tống Văn Quân toàn là mệt mỏi.
Lòng Ninh Noãn Noãn chợt thấy xót xa cho anh ấy.
“Anh, anh đừng buồn. Kết hôn cũng không phải chuyện gì quá to tát. Sau này nếu Sương Sương sống không hạnh phúc thì ly hôn là xong. Anh chỉ cần giúp cậu ấy soạn sẵn thỏa thuận tiền hôn nhân, bảo vệ tài sản cho cậu ấy là được.”
Ninh Noãn Noãn rất chu đáo, lý trí đưa ra gợi ý cho Tống Văn Quân.
Tống Văn Quân bất chợt bật cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm đi nhiều.
“Cảm ơn lời nhắc nhở của em.”
Ninh Noãn Noãn đang chơi điện thoại thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ một số lạ trong khu vực. Không ngờ lại là Từ Viễn Châu gọi đến.
"Noãn Noãn, anh có chuyện muốn nói với em. Em ra ngoài gặp anh một lát được không? Anh đang ở trước cửa nhà em.”
Giọng Từ Viễn Châu nghe đầy cô đơn. Ninh Noãn Noãn đảo mắt một vòng, đáp: “Tôi không rảnh, anh có gì thì nói luôn qua điện thoại đi.”
“Noãn Noãn, anh xin em, chúng ta gặp một lát thôi, anh chỉ nói vài câu rồi đi.”
“... Thôi được rồi.”
Ninh Noãn Noãn thay đồ xuống nhà. Từ Viễn Châu đang đứng dưới ánh đèn đường trước cửa nhà cô, hút thuốc. Dưới chân anh ta là một đống tàn thuốc.
Thật đáng ghét!
Dám hút t.h.u.ố.c trước cửa nhà cô, lại còn vứt tàn t.h.u.ố.c đầy ra đất. Nhỡ đâu gây cháy thì sao? Quá vô ý thức, chẳng có chút đạo đức công cộng nào!
Ninh Noãn Noãn phồng má tức giận.
Từ Viễn Châu từ từ bước lại gần.
Anh ta mặc áo khoác gió mỏng, làn da tái nhợt, khuôn mặt trông rất tiều tụy.
“Noãn Noãn, anh sắp kết hôn rồi…”
Từ Viễn Châu cười nhạt, viền mắt đỏ au, giọng nói trở nên khàn đặc.
“Văn Sương có thai rồi. Anh cũng không biết mọi chuyện sao lại thành ra thế này. Mọi người đều bảo anh nên cưới, anh nghĩ, vậy thì cưới thôi…”
Trong giọng nói của Từ Viễn Châu có chút mỏi mệt cam chịu, xen lẫn vào đó là sự mơ hồ về tương lai. Anh ta không biết liệu quyết định như vậy có đúng không, cũng chẳng muốn nghĩ thêm nữa: Cứ vậy đi, anh ta nghĩ.
“Vậy thì cưới đi. Văn Sương rất thích anh, sau khi kết hôn anh nhớ phải đối xử tốt với cậu ấy đấy.”