Và rồi -
“Hi.”
Ninh Điềm Điềm khoác tay Lâm Thanh Tễ, vừa chào Ninh Noãn Noãn vừa không giấu nổi vẻ đắc ý trên mặt.
“Đây là bạn gái anh.”
Lâm Thanh Tễ giới thiệu.
Sắc mặt Ninh Noãn Noãn tái nhợt.
Ninh Điềm Điềm cố ý bước tới gần: “Chị à, làm sao vậy, không nhận ra em sao?”
Ninh Noãn Noãn đứng đờ ra, không nói nổi một câu, trông vô cùng lúng túng. Đây là lần đầu tiên cô thất thế trước Ninh Điềm Điềm, người mà trước đây cô luôn áp đảo như một nữ hoàng.
Lâm Thanh Tễ lại hẹn hò với Ninh Điềm Điềm!
Dù có ra sao, anh ấy cũng không thể sa sút đến mức này chứ!
Chẳng trách gần đây bố cô không nhờ cô mai mối nữa, hóa ra mọi chuyện đã thành rồi. Thế này thì số hồi môn của cô chắc chắn tan thành mây khói!
Đáng ghét!
Khi đi làm về, Ninh Noãn Noãn đã không còn cảm thấy áy náy nữa, chỉ còn lại sự tức giận mà thôi!
“Ông xã, hôm nay em không đi xem phim nữa, em nhớ anh hai rồi, em về nhà đây.”
Ninh Noãn Noãn gọi điện cho Lục Yến lúc tan ca, bịa ra một lý lo.
Về đến nhà, Ninh Noãn Noãn nhìn thấy mình trông thật u sầu, thì phát hiện ra anh trai cô cũng đang chìm trong nỗi u sầu đó, đang uống rượu.
“Thôi, hôm nay em cũng uống vài ly.”
Ninh Noãn Noãn ngồi xuống, cô quyết định sẽ cùng anh hai sa ngã. Sức khỏe? Để mai tính.
“Có chuyện gì vậy?”
Ninh Lăng Trần hỏi.
Mắt Ninh Noãn Noãn đờ đẫn, trước tiên hỏi anh: “Anh kể trước đi, anh sao vậy?”
“Không sao cả, Mạnh Tuyết Ninh sinh rồi, sinh được một thằng nhóc.”
Ninh Lăng Trần rít một hơi thuốc, nói với giọng trầm thấp.
Ninh Lăng Trần khó chịu, làm sao anh không khó chịu được? Anh đã bên Cố Phong Diệp 13 năm, chuyện chia tay đâu phải dễ dàng nói xong là xong. Nói là quên đi, nhưng để thật sự quên đi chưa bao giờ là một chuyện dễ dàng.
“Thật tốt quá, sinh rồi thì anh cũng có thể yên tâm rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ninh Noãn Noãn vung tay lên, nhẹ nhàng vỗ hai cái, đó là lời thật lòng của cô.
“Anh, hôm nay em gặp Lâm Thanh Tễ ở viện nghiên cứu.”
Nghe đến cái tên này, Ninh Lăng Trần bỏ t.h.u.ố.c xuống, quay lại nhìn cô: “Sao vậy?”
“Chẳng có chuyện gì đâu, chỉ là trong lòng hơi khó chịu, lúc trước em có lỗi với anh ấy mà, anh ấy từng tự sát, c.ắ.t c.ổ tay, giờ tay anh ấy có di chứng, không thể cầm được đồ nặng, em thấy rất đau lòng.”
Ninh Noãn Noãn nằm lên đùi Ninh Lăng Trần.
“Anh, em thật sự không ra gì, thật đấy, Lâm Thanh Tễ chắc chắn ghét em rồi, lúc ăn cơm hôm nay em đã cảm nhận được, anh ấy ghét em. Anh biết không, anh ấy hẹn hò với Ninh Điềm Điềm, anh ấy chắc chắn làm vậy là để trả thù em, vì anh ấy biết em ghét Ninh Điềm Điềm.”
“Dù cậu ấy vì lý do gì mà ở bên Ninh Điềm Điềm cũng không liên quan đến em. Dù các em chia tay vì lý do gì thì bây giờ mỗi người đều đã đi trên con đường riêng của mình rồi.”
Ninh Lăng Trần nhíu mày, vuốt tóc Ninh Noãn Noãn, nói: “Cậu ấy tự sát là do cậu ấy yếu đuối, không liên quan đến em. Mỗi ngày có bao nhiêu người thất tình, có ai tự sát đâu? Cậu ấy yếu đuối như vậy, vốn dĩ không xứng với em.”
Ninh Noãn Noãn không nói gì.
Ninh Lăng Trần thở dài, nói tiếp: “Noãn Noãn, em và Lâm Thanh Tễ đã qua rồi, em đã kết hôn rồi. Giờ em phải tập trung vào chồng em.”
“Em không quan tâm, em thấy trong lòng rất khó chịu, hôm nay em không muốn quan tâm chồng em.”
Ninh Noãn Noãn tức giận đạp chân, cô cảm thấy bực bội vô cùng, bực bội c.h.ế.t mất!
“Vậy thì tối nay đừng về nữa, ở lại đây đi. Anh sẽ đi mua ít sữa bò để em uống tối nay. Ở nhà hết sữa rồi.”
Ninh Lăng Trần đứng dậy.
Ninh Noãn Noãn nằm trên ghế sô pha, không có chút sức sống, giống như linh hồn đã bỏ đi.
Ninh Lăng Trần lái xe ra khỏi nhà, đến cổng thì đột nhiên dừng xe, anh bước xuống xe rồi đi đến phía sau căn nhà gỗ.
Bùi Ôn Ôn co rúm người sau căn nhà gỗ, ôm lấy đầu gối. Cô ấy ngẩng đầu lên, thấy Ninh Lăng Trần đứng trước mặt mình thì hoảng hốt, vội vã thu mình vào trong, giống như muốn biến mất ngay lập tức.
“Sao em lại đến đây?”
Giọng nói của Ninh Lăng Trần trầm ấm và dịu dàng, sợ làm Bùi Ôn Ôn hoảng sợ.
Bùi Ôn Ôn đứng dậy, hai tay siết chặt nút tay áo khoác. Cô ấy mặc rất mỏng, giữa trời tháng 12 lạnh cắt da cắt thịt, mấy ngày trước vừa có trận tuyết rơi, gương mặt cô ấy bị lạnh đến xanh xao.
Ninh Lăng Trần lập tức cởi áo khoác khoác lên người cô ấy.
Bùi Ôn Ôn ngay lập tức cảm thấy hơi ấm từ người Ninh Lăng Trần bao bọc lấy mình. Cô ấy đột nhiên bật khóc.
Cô ấy đến đây… chỉ vì nhớ Ninh Lăng Trần, muốn lén nhìn anh một chút.
Cô ấy sắp đính hôn rồi. Sau khi kết hôn, cô ấy sẽ không thể đến gặp anh nữa, chỉ có thể âm thầm cất giữ hình bóng anh trong tim, lặng lẽ nhớ nhung anh.