“Đồ lừa đảo, chắc chắn anh ngoại tình với Đỗ Tân Hải!”
“Vậy em nói xem, sao em lại lén đi quán nướng Hải Thiên ăn đồ nướng uống bia?”
Lục Yến chậm rãi phản bác, ánh mắt đầy ý tứ. Ninh Noãn Noãn lập tức khựng lại, mặt cứng đờ. Sau đó, cô bắt đầu ăn nói lung tung: “Là Tống Văn Sương kéo em đi. Không đi thì cậu ấy tuyệt giao với em!”
“Nhưng dáng vẻ em đập bàn gọi thận cừu hôm nay, tuyệt đối không giống người mới lần đầu đến quán.”
Tối nay, ở quán nướng Hải Thiên, dáng vẻ Ninh Noãn Noãn hô to gọi thận cừu trông chẳng khác nào một tay anh chị.
“Em mới đến lần đầu! Anh không nhận sai thì thôi, còn vu khống em!”
Ninh Noãn Noãn bắt đầu khóc thút thít, vừa dụi mắt vừa để nước mắt rơi, cố tình tỏ ra tội nghiệp.
Ngay lúc đó, điện thoại của Lục Yến vang lên. Là Đỗ Tân Hải gọi đến: “Lục Yến, vợ cậu đúng là thú vị thật. Sao rồi?”
“Cô ấy đang khóc trong lòng tôi, nhất quyết nói chúng ta là đồng tính.”
Nghe xong, Đỗ Tân Hải nghẹn lời như nuốt phải xương cá, cuối cùng gầm lên: “Biến! Mẹ nó, cậu mới là đồng tính! Tôi với cậu? Ghê tởm vừa thôi!”
“Nghe thấy chưa, bọn anh không phải.”
Lục Yến đưa điện thoại cho Ninh Noãn Noãn. Cô vẫn vừa khóc vừa hét: “Em không tin, hai người đúng là vậy!”
Lục Yến cúp máy, đặt điện thoại sang bên, rồi cúi người đè Ninh Noãn Noãn xuống giường. Cô vùng vẫy, dùng chân đạp vào hông, vào m.ô.n.g anh.
“Một lát nữa em sẽ biết anh không phải đồng tính.”
Nhìn bộ dạng quật cường của Ninh Noãn Noãn, Lục Yến bị cô chọc đến mức lửa giận bùng lên. Hơi thở anh nóng rực, ánh mắt càng rực cháy. Anh giữ lấy đôi chân trắng muốt của cô, cúi đầu, hôn xuống đôi môi đang mấp máy lời phản kháng.
“Giờ thì em tin anh không phải đồng tính chưa?”
Dưới ánh sáng mờ nhạt, Lục Yến ép chặt cô dưới thân mình, giọng trầm thấp đầy mê hoặc.
Ninh Noãn Noãn chỉ phát ra được vài tiếng “ưm ưm”, miệng lại bị khóa chặt, không thể phản bác thêm lời nào.
“Vợ cậu không giống như lời đồn nhỉ.”
Trong phòng sách, Đỗ Tân Hải nói qua điện thoại.
Lục Yến cười, giọng nói có phần lười biếng: “Ừm, đúng là một cô nàng rắc rối.”
Ninh Noãn Noãn đã tỉnh, đang ngồi trên giường xoa mắt, vẻ ngái ngủ còn vươn trên khuôn mặt. Cô mặc chiếc áo sơ mi rộng hơn mấy cỡ của Lục Yến.
Đồ khốn nạn, anh ăn bao nhiêu thận cừu rồi chứ?
Chắc anh đã mọc đến cái thận thứ ba rồi!
Cô sắp rệu rã ra mất thôi.
Chắc chắn anh có bồ nhí bên ngoài!
Ninh Noãn Noãn siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi. Ban đầu cô còn hơi nghi ngờ, nhưng giờ thì cô đã tin chắc 100%. Hừ, chi tiết nhỏ đã bán đứng tên đàn ông khốn kiếp này rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đồ khốn!
Ninh Noãn Noãn bất chợt nhảy dựng lên, đạp nhún trên giường đầy tức tối.
Đồ đàn ông khốn nạn này không chỉ ngoại tình mà còn có thể đã mua vui bên ngoài, bẩn thỉu c.h.ế.t đi được! Lỡ đâu anh mang bệnh truyền cho cô thì sao? Đồ ghê tởm!
Lục Yến đẩy cửa bước vào.
“Tỉnh rồi à? Đói chưa?”
Ninh Noãn Noãn lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt như muốn xuyên thấu.
Lục Yến: “...”
“Nói! Anh ngoại tình bao lâu rồi?”
Ninh Noãn Noãn đứng bật dậy trên giường, chỉ tay vào mặt Lục Yến, gằn giọng chất vấn.
Lục Yến: “...”
“Em nhìn sao mà ra được anh ngoại tình?”
Lục Yến nghiêm túc hỏi, bộ dạng thành khẩn vô cùng. Anh thật sự muốn biết.
Ninh Noãn Noãn giơ tay chỉ vào anh, lớn tiếng: “Anh còn định chối sao? Tối qua tại sao em lại thấy thoải mái như vậy? Anh chắc chắn đã luyện tập kỹ thuật với bồ nhí bên ngoài rồi! Anh nghĩ là anh có thể giấu em sao? Chi tiết đã bán đứng anh rồi!”
“…”
Lục Yến hơi há hốc miệng, nhìn vợ mình với ánh mắt kinh ngạc.
Đột nhiên, anh phì cười, rồi bật cười sảng khoái. Cả đời này anh chưa bao giờ cười to đến vậy!
“Cười cái gì chứ?”
Ninh Noãn Noãn đỏ mặt, vẻ mặt ngơ ngác tràn đầy bối rối. Cô cảm giác Lục Yến đang cố ý khiêu khích mình. Đồ khốn!
Lục Yến sải bước tới, một tay bế bổng cô nàng đang nhún nhảy trên giường xuống. Ninh Noãn Noãn giãy giụa, hét lên: “Buông em ra!”
“Bà xã, em thử nghĩ xem, có khi nào kỹ thuật của anh tốt lên là do... luyện tập với em không? Không phải vợ chồng mình thường xuyên gần gũi sao?”
Lục Yến cố nhịn cười.
Những lời trách móc này, đàn ông nào mà giận nổi chứ? Sao cô lại đáng yêu thế chứ?
Ninh Noãn Noãn thoáng ngẩn người. Ừ nhỉ, hình như đúng thế. Cô đang giận quá hóa lú. Trước hôm Lục Yến đi công tác, chẳng phải cô vừa mới tắm vào nửa đêm hay sao.
“Dù sao… dù sao em cảm thấy anh vẫn ngoại tình. Nếu không tại sao đi công tác về không về nhà mà lại đặt phòng khách sạn? Anh còn lừa em, đồ lừa đảo...”
Ninh Noãn Noãn nghẹn ngào, nước mắt bất chợt trào ra.
Khóc trước đã, vừa công vừa thủ, cô giỏi nhất chính là chiêu này - biến mình từ kẻ gây rắc rối thành nạn nhân đáng thương!
“... Anh chỉ đặt phòng để ăn đồ nướng thôi mà.”