Chỉ một chữ “được” đó thôi đã khiến Bùi Ôn Ôn sụp đổ hoàn toàn. Cô ấy bật khóc khổ sở trước mặt anh, tay liên tục ra dấu đi ra dấu lại ba chữ “em xin lỗi”.
Ninh Lăng Trần nhẹ nhàng ôm cô gái vào lòng, siết chặt một chút rồi buông tay ra.
“Anh không trách em đâu, Ôn Ôn. Hãy sống thật tốt, thật hạnh phúc.”
Thế giới này đã đủ nhiều người đau khổ, anh không muốn có thêm một người nữa. Cô ấy xứng đáng có được hạnh phúc.
“Anh!”
Ninh Noãn Noãn trở về. Vừa bước xuống xe, cô nhìn thấy Bùi Ôn Ôn khóc đến tê tâm liệt phế, lại thấy vẻ mặt của cô ấy, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
[Noãn Noãn, xin lỗi.]
Bùi Ôn Ôn khẽ ra dấu bằng tay.
Cô ấy cảm thấy dù có nói “xin lỗi” cả ngàn lần cũng không đủ.
Ninh Noãn Noãn nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, đứng một bên, khuôn mặt lạnh lùng: “Cô đi đi. Tôi không cần lời xin lỗi của cô.”
“Noãn Noãn!”
Ninh Lăng Trần vội ngăn cô lại.
Đôi mắt Ninh Noãn Noãn đỏ ngầu, ánh mắt tràn đầy căm hận nhìn Bùi Ôn Ôn: “Nếu không có đủ sự dũng cảm thì đừng đến làm phiền anh tôi! Đi đi!”
Tài xế nhà họ Bùi đến đưa Bùi Ôn Ôn đi. Cô ấy cứ khóc mãi, nước mắt chảy dài không ngừng.
Ninh Noãn Noãn quay mặt đi, cố chấp không nhìn Bùi Ôn Ôn lấy một lần. Cô từng rất yêu quý Bùi Ôn Ôn, từng nghĩ rằng Bùi Ôn Ôn chính là sự cứu rỗi của anh trai mình! Làm sao cô không hận cho được! Khó khăn lắm anh trai cô mới mở lòng, thử chấp nhận một người, vậy mà Bùi Ôn Ôn lại quay lưng, đ.â.m anh trai cô một nhát đau đớn đến vậy!
“Noãn Noãn...”
Ninh Lăng Trần khẽ gọi, tay anh nắm lấy cánh tay của Noãn Noãn.
Noãn Noãn bất ngờ quay người lại, lao đến ôm chặt lấy anh. Cô khóc nấc một tiếng rồi cố nén nước mắt, hai tay siết lấy anh không buông.
“... Anh không sao đâu. Đừng trách cô ấy, cô ấy là một cô gái tốt.”
Ninh Lăng Trần nhẹ nhàng ôm lấy em gái, giọng trầm thấp.
Ninh Noãn Noãn khàn giọng: “Anh, anh đừng sợ. Em sẽ ở bên cạnh anh cả đời. Ngày mai em sẽ ly hôn với Lục Yến, kệ con mẹ nó tất cả, em sẽ dọn về sống với anh!”
“Đừng nói linh tinh.”
Ninh Lăng Trần cười, nhưng giọng đã khàn đi. Trái tim lạnh lẽo, buốt giá bỗng được sưởi ấm đôi chút.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bùi Ôn Ôn trở về nhà, khuôn mặt cô ấy tái nhợt, đôi môi trắng bệch không còn chút máu.
“Ôn Ôn.”
Chu Văn Tú vội chạy tới, chạm vào tay cô ấy, lạnh buốt như băng. Nhìn dáng vẻ của con gái, bà đau lòng đến bật khóc.
Bùi Ôn Ôn như một con rối gỗ vô hồn, bước đi chậm chạp, từng chút từng chút như thể mất hết sức lực.
Chu Văn Tú biết con gái vừa chia tay với Ninh Lăng Trần. Nhìn dáng vẻ rã rời, tan nát của Bùi Ôn Ôn, bà không cầm được nước mắt.
“Có phải Ninh Lăng Trần mắng con không?”
[Mẹ, con mệt lắm, con thật sự rất mệt. Đừng hỏi nữa, con chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi.]
Bùi Ôn Ôn khẽ giơ tay ra dấu, trên môi nở một nụ cười nhợt nhạt đầy đau khổ. Cô ấy thật sự cảm thấy mệt mỏi đến tột cùng, như thể sức lực trong người đã bị rút cạn.
Chu Văn Tú không dám hỏi thêm gì nữa.
Bùi Ôn Ôn chậm rãi bước lên lầu. Cô ấy lần theo cửa, lần theo bức tường, rồi tìm đến giường mình. Cô ấy quên cả việc tháo giày, bò lên giường, cuộn mình lại, ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo của chính mình.
“Ôn Ôn, nói chuyện với bố một chút đi.”
Giọng Bùi Văn Chi khàn đặc. Hai vợ chồng họ đều đau lòng không chịu nổi.
Nghe thấy tiếng bố nghẹn ngào, Bùi Ôn Ôn càng cuộn mình chặt hơn. Cảm giác tội lỗi như một tảng đá ngàn cân đè nặng lên ngực, khiến cô ấy nghẹt thở. Cô ấy cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa.
“Ôn Ôn, con đừng làm mẹ sợ.”
Chu Văn Tú bật khóc. Bà thật sự sợ hãi vì con gái mình chưa bao giờ như thế này.
Tiếng khóc của mẹ khiến Bùi Ôn Ôn ngồi dậy. Cô ấy cầm bảng vẽ và bút, viết trên giấy: [Mẹ, con không sao. Con chỉ muốn một mình yên tĩnh một lúc. Con mệt lắm. Xin hãy để con nghỉ ngơi một chút, được không?]
Đôi mắt Bùi Ôn Ôn đầy nước mắt và sự cầu xin.
Bùi Văn Chi kìm nén nước mắt, kéo vợ rời khỏi phòng.
Bùi Ôn Ôn cuộn mình trên giường, khuôn mặt dần lộ vẻ đau đớn. Cô ấy không rõ mình đau ở đâu - có thể là đầu, có thể là tim, hoặc là dạ dày. Thậm chí cô ấy cảm giác như toàn bộ cơ thể đều đau đớn. Cô ấy cố bò ra mép giường rồi bất ngờ nôn thốc một hơi!
Hôm nay cả ngày cô ấy chỉ bị ép ăn một chút, nhưng giờ đây, tất cả đều bị nôn ra ngoài.
“Ôn Ôn!”
Chu Văn Tú và Bùi Văn Chi vẫn chưa dám rời khỏi phòng, chỉ đứng bên ngoài nghe động tĩnh. Nghe tiếng nôn, hai vợ chồng vội lao vào.
Bùi Ôn Ôn từ chối đến bệnh viện, cố gắng an ủi bố mẹ rằng cô ấy không sao, chỉ là quá mệt. Quả thật cô ấy đã thiếp đi sau đó, nhưng đến nửa đêm, cơn sốt cao đột ngột ập đến.