Bạch Thu Thu hạ giọng, nhưng ngữ khí lộ rõ vẻ độc ác: "Chúng ta nhất định phải tìm cách ép cô ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhường suất cho chị."
18
Giọng nói đầy căm hận và quyết tâm của Bạch Thu Thu khiến tôi rùng mình. Tôi lặng lẽ quay lại phòng mình.
Đêm đó tôi không tài nào ngủ được.
Để tránh chuyện không hay, tôi quyết định rời đi càng sớm càng tốt.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, tôi nghĩ, ngày mai chính là thời điểm thích hợp.
Sáng hôm sau, mắt phải của tôi giật liên tục.
Người ta nói "giật mắt trái liên quan đến tiền tài, giật mắt phải thì là tai họa." Mắt phải tôi giật không ngừng, cứ có cảm giác chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Để tránh bất ngờ, tôi gọi cả dì Trương, dì Vương, chị Lý, bà Ngô và bác Vương ở nhà bên cạnh đến giúp chuyển đồ.
Hai chị em Bạch Thu Thu, Bạch Đình Đình không ngờ được tôi lại đi một nước cờ như vậy.
Nhìn thấy năm, sáu người đột nhiên xông vào giúp tôi chuyển đồ, Bạch Thu Thu ngây ra như tượng: "Chuyện gì vậy? Sao lại chuyển đồ?"
"Liên quan gì đến cô?" Dì Trương lớn tiếng đáp trả.
"Tôi chỉ là...chỉ là lo lắng cho Vân Thường..."
"Lo lắng? Cô là người mong cô ấy đi nhất thì có! Một cô gái độc thân không biết xấu hổ mà sống ở nhà của vị hôn phu người ta. Ai chẳng biết cô đang toan tính gì!"
Bà Ngô vừa nói vừa quát, giọng to không chút kiêng nể, khiến mặt Bạch Thu Thu tái xanh vì tức giận nhưng không thể phản bác được một lời.
Tôi chuyển hết đồ lên xe, rõ ràng nhìn thấy sự lo lắng không che giấu được trong ánh mắt của hai chị em họ.
Tôi biết họ không ngồi yên được nữa, vì nếu tôi rời khỏi đây, họ sẽ chẳng còn cơ hội ra tay với tôi.
Nhưng ngay khi tôi đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gọi từ tầng trên của Bạch Đình Đình: "Chị Vân Thường, chị để quên đồ rồi! Đây là ảnh của cha mẹ chị, em vừa tìm thấy dưới gầm giường!"
Tôi rất trân trọng những thứ thuộc về cha mẹ mình. Bạch Thu Thu và Bạch Đình Đình biết rõ điều đó.
Họ biết rằng tôi chắc chắn sẽ không nỡ bỏ lại ảnh của cha mẹ, nhất định sẽ lên lấy.
Tôi hiểu rằng thứ chờ tôi trên lầu chắc chắn là một cạm bẫy nguy hiểm. Nhưng nếu họ đã nóng lòng như vậy, tôi cũng không ngại thuận nước đẩy thuyền, để họ toại nguyện một lần.
Tôi đáp lại: "Được, tôi lên lấy ngay!"
19
Trên lầu, vẻ mặt của Bạch Thu Thu và Bạch Đình Đình đều căng thẳng.
"Chị, cô ta có lên lấy không?" Bạch Đình Đình hạ giọng lo lắng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Chắc chắn sẽ lên! Chị nghe nói cô ta luôn giữ gìn kỹ lưỡng di vật của cha mẹ như báu vật. Hôm đó em xé rách ảnh của cha mẹ cô ta, cô ta tức đến phát điên. Nhất định cô ta không nỡ bỏ lại."
"Vậy thì chuẩn bị thôi. Chờ cô ta lên đây rồi hành động! Nhưng lát nữa chị nhớ ra tay nhẹ thôi, đừng để em bị ngã đến tàn phế thật đấy."
"Yên tâm, chị biết nặng nhẹ mà!"
Hai người vừa nói vừa nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ dưới nhà vọng lên.
"Cô ta lên thật rồi!" Hai chị em liếc nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ đắc ý, ánh mắt chăm chú dõi về phía cầu thang.
Tiếng bước chân đến chân cầu thang thì ngừng lại, nhưng không có ai bước lên.
Ngay sau đó, giọng của Tô Vân Thường vang lên: "Tôi không lên đâu, cô ném xuống giúp tôi đi!"
Không lên thì làm sao ra tay được?
Nghe thấy câu này, Bạch Thu Thu và Bạch Đình Đình đều sốt ruột. Bạch Đình Đình liền lớn tiếng: "Tôi đứng ngay trên cầu thang chờ chị, mau lên lấy đi!"
Người bên dưới có vẻ đang do dự, chắc là nghi ngờ họ.
Bạch Thu Thu hoảng hốt. Thời gian không chờ đợi, nếu để Tô Vân Thường phát hiện ra âm mưu này, chắc chắn cô ta sẽ không lên, kế hoạch của họ sẽ tan thành mây khói.
Không được, phải hành động ngay.
Nghĩ vậy, Bạch Thu Thu liếc thấy bóng người dưới lầu thò ra.
Không nhìn rõ mặt, nhưng cô ta chỉ cần thấy người mặc đồ đỏ là yên tâm, vì hôm nay Tô Vân Thường mặc đồ đỏ, chắc chắn là cô.