“Em dám nói lại lần nữa xem.”
Tạ Tu Văn vốn luôn điềm đạm, nhẹ nhàng.
Lúc này gương mặt anh ta lạnh như băng, ánh mắt gắt gao nhìn tôi.
“Tôi nói, ngày mai tôi sẽ ly hôn, không rảnh làm yếm cho đứa bé trong bụng cô Vãn Yên.”
Vãn Yên nép trong vòng tay Tạ Tu Văn, cười dịu dàng.
Tạ Tu Văn cưng chiều cô ấy hết mực, từ đầu đến chân toàn vàng bạc lấp lánh.
Nhìn cô ta, cứ ngỡ là tiểu thư con nhà danh giá.
Chỉ riêng chiếc áo mà cô ta đang mặc đã là vải quý từ Tây Vực, giá trị bằng cả gia tài.
Tôi kinh doanh tiệm vải nhiều năm, cũng chưa từng thấy qua loại vải này.
Nhờ phúc của cô ta, tôi mới có cơ hội thêu lên loại vải đó.
Tất cả quần áo trên người Vãn Yên, từ ngoài vào trong, đều do tôi làm.
Kể cả áo lót cô ta mặc sát người.
Cô ta xoa bụng, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, nhưng giọng nói lại cố tỏ vẻ ngây thơ:
“Chị à, chị hiểu lầm rồi phải không? Em dù có mang thai cũng không ảnh hưởng gì đến chị đâu mà.”
Tạ Tu Văn vẫn chăm chú nhìn tôi.
Như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt anh ta sáng lên:
“Em đang lo chuyện này à? Ghen sao?”
“Không, tôi chỉ là mệt mỏi rồi.”
Cưới anh ta ba năm, tôi đã quá chán việc nhìn anh ta ve vãn những người phụ nữ khác ngay trước mặt mình.
Cũng chán phải may quần áo cho từng người tình của anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Tu Văn bước tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:
“Em muốn cưới thì cưới, muốn ly hôn thì ly hôn? Tôi không cho phép!”
“Không phải chính anh là người nói ly hôn trước sao?”
Ngày cưới, khách khứa đông đủ, nhạc trống tưng bừng.
Tôi đợi anh ta rất lâu, lâu đến mức trăng đã lên cao.
Khi anh ta vén khăn voan của tôi, dưới ánh nến đỏ, khuôn mặt anh ta đẹp như điêu khắc, lông mày dường như bớt phần lạnh lùng.
Tôi chưa kịp vui mừng thì nghe anh ta nói:
“Hay là… ly hôn?”
Anh ta lấy tôi hoàn toàn không phải do tự nguyện.
Cha tôi và cha Tạ Tu Văn là anh em chí cốt.
Nhà tôi bán vải, nhà anh ta bán rượu.
Hai gia đình lúc đó làm ăn phát đạt, để thắt chặt quan hệ, liền định sẵn hôn ước cho tôi và anh ta từ nhỏ.
Sau đó, cha mẹ tôi lên phía Bắc nhập hàng, không may bị thổ phỉ g.i.ế.c hại.
Gia nghiệp nhà tôi từ đó sa sút, bị họ hàng chia chác.
Tôi còn nhỏ, năng lực yếu, suýt không giữ nổi tiệm vải nhỏ – nơi khởi đầu của cha mẹ tôi.
Vì muốn tìm chỗ dựa, tôi đã cầu cứu nhà họ Tạ.
Không ngờ cha của Tạ Tu Văn giữ lời hứa, ép anh ta cưới tôi.
Từ nhỏ, tôi đã thích anh ấy.
Nên tôi đồng ý.
Nghĩ rằng lớn lên cùng nhau, dù anh ấy không yêu tôi, thì ít nhất chúng tôi cũng có thể tôn trọng lẫn nhau. Rồi sau này ở chung lâu dần chắc chắn sẽ có tình cảm.