Cắt May Cho Người Tình

Chương 6



 

Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Trong ánh mắt của Vãn Yên, sự đắc ý không còn che giấu được nữa.

Khuôn mặt Tạ Tu Văn đen lại, như thể có thể nhỏ ra mực.

“Chúc Linh, vì Phó Lễ mà cô có thể làm đến mức này sao?”

Anh ta cảm nhận được bàn tay mình ướt đẫm, cúi nhìn, thấy toàn là máu.

“Sao thế này? Cô bị thương ở đâu?”

Anh ta cau mày, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, cẩn thận nhìn ngó.

Mấy hôm trước, vào hội đèn Trung thu.

Mẹ chồng bảo Tạ Tu Văn đi cùng tôi, nhưng để làm khó tôi, anh ta lại đưa Vãn Yên đi theo.

Hội đèn đông người, dòng người chen chúc.

Vãn Yên suýt ngã.

Để cứu cô ta, anh ta đẩy tôi va vào thanh kiếm của một nghệ nhân biểu diễn.

Ngay lập tức, m.á.u chảy ròng ròng.

Cơn đau khiến đầu tôi trống rỗng, hoảng loạn gọi tên anh ta.

Năm tháng đã đưa đẩy, người từng đi cùng tôi từ nhỏ đến lớn, giờ chỉ còn lại anh ta.

Ngoài anh ta, tôi không biết gọi ai khác có thể nghe thấy tiếng tôi kêu cứu.

Nhưng anh ta ôm lấy Vãn Yên đang động thai, không quay đầu lại mà rời đi.

Lúc đó tôi mới nhận ra.

Trên con đường này, từ bao giờ, chỉ còn mình tôi bước đi.

Tạ Tu Văn cũng nhớ lại ngày hôm đó.

Nhớ lại việc anh ta bỏ mặc tôi.

Ánh mắt anh ta thoáng bàng hoàng, yết hầu chuyển động:

“Tôi… không ngờ cô lại bị thương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lòng anh ta chỉ toàn là Vãn Yên, làm sao có chỗ cho tôi.

Ánh mắt anh ta trở nên phức tạp, không để tâm đến sự phản kháng của tôi, anh ta nắm lấy tay tôi, xắn tay áo lên.

Nhìn thấy băng gạc thấm máu.

Và những vết bầm tím do bị giẫm đạp trên làn da trắng muốt.

Anh ta cau mày, giọng nói bất giác dịu lại:

“Có đau không?

“Sao vẫn như hồi nhỏ thế này, bị thương mà không biết kêu đau hả? Cứng đầu thật!”

Giọng điệu quen thuộc.

Khi còn nhỏ, tôi nghịch ngợm trèo cây bắt ve, ngã trầy chân.

Không dám nói với ai, chỉ có anh ta phát hiện đầu tiên.

Năm đó, trong mắt anh ta, tôi là tất cả.

“Đau sao không nói với anh? Ngốc quá! Tan học anh cõng em về nhà.”

Hồi nhỏ, chỉ cần nói đau sẽ có người thương.

Nhưng hôm đó, tôi đã gào đến khản cổ.

“Đừng quỳ nữa, tôi đưa em đi bôi thuốc trước đã.”

Tạ Tu Văn đưa tay ra đỡ tôi dậy.

Tôi rút tay ra khỏi bàn tay anh ta.

Nhìn anh ta trừng trừng:

“Anh nói Phó Lễ là ý gì? Chuyện của chúng ta tại sao lại lôi người không liên quan vào?”

Tôi thật sự không hiểu vì sao anh ta lại nhắc đến Phó Lễ.

Khi bất ngờ nghe đến cái tên đó, tôi cảm giác như đã cách cả một đời.

Anh ta từng là bạn học của chúng tôi, nhưng sau đó không nói lời từ biệt mà rời đi,

không ai biết anh ta đã đi đâu.

Đã hơn mười năm, tôi chưa từng gặp lại anh ta.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com