Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

Chương 36: Chỉ thấy hơi lạnh



Hơi thở ấm áp dường như trở nên nóng bỏng, họ ở rất gần nhau, hơi thở dồn dập của Hạ Tòng Sơn phả vào tai Dư Cận Vãn, nhuộm đỏ vành tai anh.

Anh nhất thời ngây dại, quên cả điện thoại đang rung liên hồi, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Ánh mắt Hạ Tòng Sơn dán vào mặt anh, yết hầu nhấp nhô: "Thầy Dư......"

Cửa đột nhiên bị đá văng.

Hai người giật mình quay đầu nhìn lại.

Ngoài cửa, một người đàn ông trung niên chống gậy bước vào, theo sau là mấy người đàn ông cao to vạm vỡ, có lẽ là vệ sĩ.

Tóc ông điểm bạc, trán đầy nếp nhăn, khi ngẩng đầu lên, trên mặt không có cảm xúc gì nhưng lại toát ra vẻ uy nghiêm khiến người ta vô thức sợ hãi.

Dư Cận Vãn hé môi gọi khẽ: "Cha......"

Dư Mậu Đức lạnh lùng liếc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của họ.

Dư Cận Vãn vội vàng đẩy Hạ Tòng Sơn ra.

Nghe anh gọi "cha", Hạ Tòng Sơn lập tức biến sắc, đon đả cười nói: "Bác trai mau đến ngồi đi ạ!"

Dư Mậu Đức không thèm nhìn hắn mà chỉ nhìn Dư Cận Vãn: "Về đi."

Dư Cận Vãn cúi đầu, chậm chạp đi tới cạnh ông.

Hạ Tòng Sơn tươi cười định đi theo, "Hiếm khi bác đến đây một chuyến, cháu phải tiếp đãi đàng hoàng chứ......"

Mấy vệ sĩ đột nhiên xông tới ghì chặt hắn.

Hạ Tòng Sơn: "......"

Dư Mậu Đức chống gậy quay lưng đi từng bước ra cửa.

Dư Cận Vãn đi theo sau, nghe thấy Hạ Tòng Sơn gọi mình một tiếng: "Dư Cận Vãn!"

Dư Cận Vãn quay đầu nhìn hắn với vẻ ái ngại, một lát sau mới nói trong im ắng: "Tạm biệt."

Hạ Tòng Sơn ngơ ngác nhìn anh biến mất ở cửa, tựa như chưa bao giờ xuất hiện.

Hoắc Dữ Xuyên thấy trong nhà hắn không có dấu vết đánh nhau thì hơi kinh ngạc: "Chẳng phải anh đánh nhau giỏi lắm à?"

Hạ Tòng Sơn cạn lời: "Sao, không lẽ tôi quật ngã đám vệ sĩ kia rồi đè cha cậu ấy xuống đất đánh à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Nghe cũng giống chuyện anh sẽ làm lắm."

"Biến đi," Hạ Tòng Sơn cáu kỉnh nói, "Cậu chỉ giỏi khịa thôi, mau cho tôi lời khuyên đi chứ."

Hoắc Dữ Xuyên thấy hắn quyết tâm như vậy thì hỏi: "Anh thật sự muốn đụng vào ông ấy à?"

"Không được sao," Hạ Tòng Sơn nói như thổ phỉ, "Tập đoàn Dư thị thì ngon lắm chắc, người ông đây thích dù có là thần tiên chuyển thế cũng đừng hòng chạy!"

Hoắc Dữ Xuyên: "...... Anh ghê gớm thật đấy."

Lâm Miểu tan ca, về ký túc xá tắm rửa rồi leo lên giường, đang định gọi video cho Hoắc Dữ Xuyên thì chợt nhớ đến câu trả lời hôm nay: "Rất nhớ họ, không gặp được sẽ mong nhớ ngày đêm, gặp được sẽ rất hạnh phúc."

Lâm Miểu nhíu mày --- Sao sắp gọi video cho Hoắc Dữ Xuyên mà mình lại vui thế nhỉ?

Không không, cậu lắc đầu --- Mình không hề nhớ cậu ấy, không nhớ chút nào hết.

Cậu đặt điện thoại xuống, vờ như quên béng chuyện này rồi lẩm nhẩm đếm cừu để ngủ.

Tưởng Nhạc Minh nằm trên giường bên cạnh, chẳng biết có phải đang chơi game không, thấy cậu nằm xuống thì hỏi ngay: "Miểu, cậu buồn ngủ rồi sao?"

Thật ra Lâm Miểu chẳng buồn ngủ chút nào, tưởng hắn rủ mình chơi game nên ngồi dậy hỏi: "Chơi game hả?"

"Không phải," Tưởng Nhạc Minh tỏ vẻ ngượng ngùng, cười khan nói, "Tớ...... Tớ chưa làm xong bài tập nữa, để tớ làm bài đã."

Sau đó leo xuống giường đi tìm Hà Duật mượn bài tập.

Sao hắn có vẻ lạ thế nhỉ? Lâm Miểu chưa kịp nghĩ kỹ thì điện thoại reo lên, là tin nhắn của Hoắc Dữ Xuyên.

"Sao không gọi video cho tớ?"

Lâm Miểu chột dạ nói: "Bạn cùng phòng của tớ ngủ hết rồi, đâu thể quấy rầy họ được."

Hoắc Dữ Xuyên: "Thật không?"

Lâm Miểu càng chột dạ hơn.

Hình như Hoắc Dữ Xuyên biết cậu đang nói dối thì phải?

"Thật mà," Lâm Miểu đành phải nói tiếp, "Đèn tắt hết rồi, ở đây tối thui, dù có bật video cậu cũng không thấy tớ đâu."

Chẳng biết Hoắc Dữ Xuyên có tin hay không mà chỉ nói: "Vậy mai gọi bù nhé."

Sao còn phải gọi bù nữa chứ? Lâm Miểu cảm thấy như mình mắc nợ nên bất mãn nói, "Không muốn [Xua tay]"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy giờ gọi luôn đi."

Lâm Miểu lặp lại như cái máy: "Không muốn [Xua tay]"

Cũng may Hoắc Dữ Xuyên không ép buộc nữa: "Vậy chúc tớ ngủ ngon đi."

Cái này dễ hơn chút xíu, Lâm Miểu ngoan ngoãn đáp: "Ngủ ngon."

Hoắc Dữ Xuyên cũng trả lời: "Ngủ ngon."

Lâm Miểu nhìn chằm chằm hai chữ kia, tựa như nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên thì thầm vào tai mình, hơi thở thiêu đốt vành tai tê dại.

Cậu lầm bầm xoa tai, cảm thấy mình quá thừa năng lượng nên suốt ngày nóng mặt nóng tai.

Khi gặp Hoắc Dữ Xuyên, triệu chứng này càng rõ hơn, hắn vừa đến gần thì toàn thân cậu lại nóng bừng.

Ai bảo Hoắc Dữ Xuyên hôn bừa bãi chứ! Lâm Miểu nghiêm túc nghĩ, lần trước hôn xong mình càng bất thường hơn!

Cậu muốn tĩnh tâm nhưng Hoắc Dữ Xuyên luôn giữ lời hứa gặp mặt mỗi ngày, dù bận cỡ nào cũng đến gặp cậu, mỗi lần còn biết tìm cậu ở đâu.

Thư viện, phòng tự học, phòng học...... Cậu vừa ra cửa đã thấy Hoắc Dữ Xuyên chờ dưới lầu, thời tiết dần trở lạnh khiến cả người hắn lạnh ngắt.

Bỗng nhiên cậu rất muốn chạy tới ôm hắn.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì cậu đã sà vào lòng Hoắc Dữ Xuyên.

Hoắc Dữ Xuyên sửng sốt, hồi lâu sau mới giơ tay lên ôm chặt cậu.

Lâm Miểu định thần lại, buông hắn ra rồi lắp bắp nói: "Tớ...... Tớ thấy hơi lạnh nên muốn ủ ấm thôi."

"Ừ," Hoắc Dữ Xuyên nắm chặt tay cậu không buông, "Ủ ấm."

Lâm Miểu hơi do dự nhưng không rút tay ra.

Trời nhá nhem tối, sau khi Hoắc Dữ Xuyên ăn cơm với cậu xong thì Tiểu Trịnh gọi điện nói công ty có việc cần xử lý.

Hoắc Dữ Xuyên đành phải về công ty trước.

Lâm Miểu về ký túc xá, Hà Duật và Chu Trác vẫn chưa về, chỉ có Tưởng Nhạc Minh cầm điện thoại, vẻ mặt hớn hở như nhặt được tiền.

Phòng bên cạnh ăn lẩu nên rủ họ sang ăn chung.

Tưởng Nhạc Minh đặt điện thoại xuống rồi chạy đi: "Miểu, để tớ vớt bò viên cho cậu nhé."

Lâm Miểu ăn cơm với Hoắc Dữ Xuyên rất no, chưa kịp gọi hắn lại thì thấy màn hình điện thoại chưa khóa của hắn hiện lên một tin nhắn, Hoắc Dữ Xuyên lì xì cho hắn.

Lâm Miểu khó hiểu --- Sao Hoắc Dữ Xuyên lại lì xì cho Tưởng Nhạc Minh?

Trên giao diện điện thoại là lịch sử chat giữa Tưởng Nhạc Minh và Hoắc Dữ Xuyên, Lâm Miểu vừa nhìn thoáng qua thì lập tức sững sờ.

Tin nhắn của Tưởng Nhạc Minh rất đơn giản, giống như đang báo cáo hành tung của ai đó.

"Cậu ấy đến thư viện."

"Cậu ấy đến phòng tự học."

"Cậu ấy đang học ở tòa nhà XX......"

"Cậu ấy vẫn chưa ngủ đâu......"

"Miểu, bò viên này to lắm nè!" Khi Tưởng Nhạc Minh cầm bát nhựa chạy vào thì thấy Lâm Miểu đang bất động nhìn chằm chằm điện thoại của hắn.

Hắn giật nảy mình, cứ như bị sét đánh.

"Miểu", hắn cố giải thích, "Chuyện này thật ra là......"

Lâm Miểu quay lại, lạnh lùng nhìn Tưởng Nhạc Minh: "Sao lại nói chuyện của tớ với Hoắc Dữ Xuyên?"

Tưởng Nhạc Minh gãi đầu: "Cậu ấy nói sợ cậu bị bắt nạt ở trường, muốn biết cậu học hành thế nào, tớ nghĩ cậu ấy lo cho cậu nên......"

Lâm Miểu: "Nên cậu nhận tiền của Hoắc Dữ Xuyên để theo dõi tớ giùm cậu ấy chứ gì?"

"Đâu phải theo dõi," Tưởng Nhạc Minh vội nói, "Chỉ muốn biết cậu làm gì ở trường thôi......"

"Sao chuyện của tớ phải cho cậu ấy biết?" Lâm Miểu đột nhiên cao giọng, "Chuyện của cậu ấy có bao giờ kể cho tớ nghe không?!"

Tưởng Nhạc Minh luống cuống: "Tớ......"

Lâm Miểu siết chặt tay: "Tớ là món đồ có thể tùy ý đem ra giao dịch đúng không?"

"Không phải!" Tưởng Nhạc Minh quýnh đến nỗi trán rịn mồ hôi: "Xin lỗi, tớ......"

Lâm Miểu cụp mắt, không nói lời nào mà đi sượt qua hắn, bước nhanh ra khỏi phòng.

"Lâm Miểu!"

Lâm Miểu đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy.

Sống mũi cậu cay xè, tim cũng đau nhói.

Hèn gì lần nào Hoắc Dữ Xuyên cũng biết cậu ở đâu, còn nói dối là mình đoán.

Cậu đúng là đồ ngốc mà, cái gì cũng tin.

Rốt cuộc Hoắc Dữ Xuyên còn giấu cậu bao nhiêu chuyện nữa? Tại sao bạn thân của cậu cũng hùa theo Hoắc Dữ Xuyên lừa gạt cậu chứ?

Lâm Miểu đứng giữa sân bóng ngẩng mặt lên, cố mở to đôi mắt nhức buốt.

Cậu cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Dữ Xuyên.

Giây lát sau, Hoắc Dữ Xuyên bắt máy.

"Hoắc Dữ Xuyên," mắt Lâm Miểu đỏ hoe, vừa tủi thân vừa tức giận, "Có phải kẻ lừa gạt lúc nào cũng nói dối không?!"